sủng ái của thiên tài

Chương 4: Kế Hoạch Bắt Đầu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Những ngày tiếp theo, phòng vẽ của trường trở thành sàn diễn chính cho vở kịch của hai chị em nhà họ Lê. Hạ Vy, với sự "giúp đỡ" của Thanh Vy, đang miệt mài hoàn thành tác phẩm "Khu Vườn Cổ Tích" của mình. Cô ta làm việc với một sự tự tin mù quáng, hoàn toàn không nhận ra những cái bẫy tinh vi mà Thanh Vy đã giăng sẵn trong chính tác phẩm của mình.

Thanh Vy, ngược lại, tỏ ra khá thờ ơ với cuộc thi. Cô hoàn thành bức tranh "Cánh Diều Bay Cao" một cách nhanh chóng rồi để nó ở một góc, thỉnh thoảng mới ngó tới sửa lại vài chi tiết nhỏ. Phần lớn thời gian, cô ngồi đọc sách về lịch sử nghệ thuật hoặc lướt web trên máy tính bảng. Trông cô không giống một thí sinh đang chuẩn bị cho một cuộc thi quan trọng, mà giống một khán giả đang chờ xem kịch vui.

Hành động này của cô khiến Hạ Vy càng thêm đắc ý. Trong mắt cô ta, chị hai đã thực sự bỏ cuộc. Chị ta biết không thể thắng nổi mình nên mới có thái độ tiêu cực như vậy.

"Chị hai, chị không định sửa lại tranh của mình à? Em thấy màu sắc hơi nhạt nhòa đó," Hạ Vy lên tiếng, giọng điệu vừa ra vẻ quan tâm vừa có chút khiêu khích.

Thanh Vy ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách, mỉm cười nhạt. "Vậy sao? Chị thấy thế là được rồi. Dù sao cũng chỉ là một cuộc thi cấp trường thôi mà. Không cần quá gắng sức. Chị để dành tài năng cho những việc lớn hơn."

Một câu nói bâng quơ nhưng lại khiến Hạ Vy chột dạ. Những việc lớn hơn? Ý chị ta là gì? Chẳng lẽ chị ta còn có kế hoạch nào khác? Nhưng rồi cô ta lại tự trấn an mình. Lê Thanh Vy bây giờ chỉ là một con hổ giấy, có thể làm được gì chứ?

Kế hoạch của Thanh Vy thực sự đã bắt đầu, nhưng không phải ở phòng vẽ này. Cô dùng chiếc máy tính bảng, lặng lẽ thực hiện những bước đi của mình.

Đầu tiên, cô tạo một tài khoản ẩn danh trên diễn đàn nghệ thuật lớn nhất trong nước. Đây là nơi quy tụ rất nhiều họa sĩ chuyên nghiệp, nhà phê bình và các nhà sưu tập. Kiếp trước, cô chưa bao giờ tham gia những nơi như thế này, vì cô cho rằng nghệ thuật chỉ cần sự thuần khiết, không nên bị vấy bẩn bởi những tranh luận trên mạng. Một suy nghĩ thật ngây thơ.

Kiếp này, cô hiểu rằng, dư luận là một vũ khí. Và cô sẽ học cách sử dụng vũ khí đó.

Cô không đăng bất kỳ tác phẩm nào của mình lên. Thay vào đó, cô bắt đầu tham gia vào các cuộc thảo luận. Với kiến thức sâu rộng về lịch sử nghệ thuật, các trường phái và kỹ thuật vẽ mà cô tích lũy được từ hai kiếp, những bình luận của cô nhanh chóng thu hút sự chú ý. Cô phân tích các tác phẩm nổi tiếng một cách sắc sảo, chỉ ra những ưu điểm và nhược điểm một cách logic, thuyết phục. Nickname "Vô Song" (Peerless) của cô dần dần có được một chút danh tiếng trong giới chuyên môn ẩn danh.

Tiếp theo, cô bắt đầu thu thập thông tin. Cô tìm hiểu về ban giám khảo của cuộc thi vẽ tranh lần này. Trưởng ban giám khảo là thầy Trưởng khoa Mỹ thuật của trường, một người theo trường phái cổ điển, rất chú trọng vào kỹ thuật cơ bản và cấu trúc. Hai giám khảo còn lại, một người là họa sĩ tự do theo trường phái biểu hiện, người kia là chủ một phòng tranh nhỏ, yêu thích những tác phẩm có tính độc đáo, sáng tạo.

Nắm được thông tin này, Thanh Vy khẽ mỉm cười. Bức tranh "Khu Vườn Cổ Tích" của Hạ Vy, với những lỗi sai cơ bản về cấu trúc và phối cảnh, chắc chắn sẽ không qua được mắt của thầy Trưởng khoa. Còn về tính độc đáo, sáng tạo? Nó chỉ là một mớ hỗn độn của những thứ đẹp đẽ nhưng sáo rỗng, làm sao có thể so sánh được với những tác phẩm thực sự có chiều sâu?

Bước cuối cùng trong kế hoạch trước mắt của cô là chuẩn bị "bằng chứng". Cô lén dùng điện thoại chụp lại từng giai đoạn hoàn thành bức tranh của Hạ Vy, đặc biệt là những lúc chỉ có một mình Hạ Vy trong phòng, vụng về tô vẽ lên bố cục mà cô đã phác thảo sẵn. Cô cũng chụp lại những bản phác thảo ban đầu của mình cho tác phẩm "Khu Vườn Cổ Tích" từ kiếp trước mà cô vẫn còn giữ trong một cuốn sổ cũ. Cô lưu tất cả vào một thư mục được mã hóa cẩn thận. Đây sẽ là những con át chủ bài, chờ đúng thời điểm để tung ra.

Ngày nộp tranh cuối cùng cũng đến. Hạ Vy tự tin mang tác phẩm của mình đi nộp, trong lòng tràn đầy hy vọng về giải nhất. Cô ta còn không quên quay lại nhìn Thanh Vy với ánh mắt thương hại.

Thanh Vy chỉ lẳng lặng nộp bức "Cánh Diều Bay Cao" của mình. Thầy giáo nhận tranh nhìn tác phẩm của cô, gật gù: "Tranh của em rất tốt, Thanh Vy. Kỹ thuật vững chắc. Cố gắng phát huy nhé."

"Em cảm ơn thầy," cô lễ phép đáp.

Khi chỉ còn lại một mình trong phòng vẽ, Thanh Vy mới lấy bức "Tàn Mộng" ra khỏi tủ. Cô ngắm nhìn nó một lúc lâu. Đây mới chính là linh hồn cô, là tài năng thực sự của cô. Nhưng nó sẽ không xuất hiện ở một cuộc thi cấp trường nhỏ bé này. Sân khấu của nó phải lớn hơn rất nhiều.

Cô cẩn thận bọc bức tranh lại. Cô biết một phòng tranh nhỏ ở ngoại ô thành phố, chủ sở hữu là một người rất có tâm, thường tổ chức những buổi triển lãm phi lợi nhuận cho các nghệ sĩ trẻ vô danh. Kiếp trước, cô từng nghe nói về nơi này nhưng chưa bao giờ đến. Kiếp này, đó sẽ là nơi cô đặt viên gạch đầu tiên cho sự trở lại của mình, một cách thầm lặng nhưng đầy uy lực.

Kế hoạch trả thù không chỉ là vạch mặt kẻ xấu, mà còn là xây dựng lại cuộc đời của chính mình. Thanh Vy biết con đường phía trước còn rất dài và chông gai. Nhưng cô không sợ. Cô đã chết một lần rồi, còn có gì đáng sợ hơn nữa chứ? Lần này, cô sẽ tự tay dọn dẹp mọi chướng ngại vật, bước lên đỉnh vinh quang vốn thuộc về mình. Vở kịch chỉ mới bắt đầu, và những màn hay nhất vẫn còn ở phía sau.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.