sủng ái của thiên tài

Chương 5: Con Mắt Tinh Tường


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tại tầng cao nhất của tòa nhà Khôi Minh Plaza, trung tâm của đế chế giải trí và nghệ thuật hàng đầu cả nước, Mạnh Khôi đang ngồi sau chiếc bàn làm việc bằng gỗ mun đồ sộ. Khuôn mặt anh tuấn của anh lạnh như tảng băng ngàn năm, đôi mắt sâu thẳm sắc bén như chim ưng, dường như có thể nhìn thấu mọi sự giả tạo trên đời.

Mạnh Khôi, tổng giám đốc của tập đoàn Khôi Minh, là một cái tên khiến cả giới kinh doanh và nghệ thuật phải nể sợ. Anh tiếp quản tập đoàn từ năm hai mươi lăm tuổi, và chỉ trong vòng năm năm, đã biến nó thành một thế lực không thể lay chuyển. Anh nổi tiếng là người lạnh lùng, ít nói, quyết đoán và có gu thẩm mỹ cực kỳ khắc nghiệt.

Hiện tại, anh đang xem xét danh sách các "nghệ sĩ tiềm năng" mà bộ phận phát triển tài năng vừa đệ trình. Lướt qua từng hồ sơ, chân mày anh càng nhíu chặt. Toàn là những gương mặt hot boy, hot girl được đánh bóng một cách cẩn thận, những tác phẩm được thổi phồng quá đà. Mọi thứ đều được sản xuất theo một công thức nhàm chán: đẹp, an toàn, và vô hồn.

"Toàn là rác rưởi," anh buông một câu nhận xét lạnh lùng.

Trợ lý Trần, người đã làm việc với anh nhiều năm, chỉ biết cúi đầu nín thinh. Anh ta biết sếp của mình đã chán ngấy cái giới nghệ thuật đầy rẫy sự giả tạo này. Anh ấy luôn tìm kiếm một thứ gì đó chân thật, một tài năng thuần khiết có thể lay động lòng người.

"Bỏ hết đi," Mạnh Khôi quăng tập hồ sơ sang một bên. "Nói với phòng PR, đừng có lãng phí thời gian vào những thứ này nữa."

Trợ lý Trần gật đầu, nhưng không rời đi ngay. Anh ta ngập ngừng một lúc rồi nói: "Tổng giám đốc, có một chuyện này... có lẽ anh sẽ hứng thú."

Mạnh Khôi nhướng mày, ra hiệu cho anh ta nói tiếp.

Trợ lý Trần đặt một chiếc máy tính bảng lên bàn, mở ra một hình ảnh. "Đây là bức tranh được chụp lại từ một buổi triển lãm nhỏ, phi lợi nhuận ở vùng ngoại ô. Tác giả hoàn toàn ẩn danh."

Mạnh Khôi liếc nhìn màn hình, ban đầu còn có chút thờ ơ. Nhưng ngay giây tiếp theo, ánh mắt anh đông cứng lại.

Trên màn hình là một bức tranh. Một con búp bê vỡ nát, một đóa hồng tàn, và một tia sáng le lói.

Tất cả sự mệt mỏi, chán ghét trong anh dường như biến mất trong khoảnh khắc. Anh không phải là một họa sĩ, nhưng với con mắt của một nhà thẩm định nghệ thuật hàng đầu, anh lập tức nhận ra giá trị của tác phẩm này. Kỹ thuật vẽ gần như hoàn hảo, nhưng đó không phải là điều quan trọng nhất. Điều khiến anh chấn động là cảm xúc mãnh liệt tỏa ra từ bức tranh. Nỗi đau, sự tuyệt vọng, và một sức sống kiên cường đến ám ảnh.

Nó không phải là một bức tranh, nó là một linh hồn đang gào thét.

"Ai vẽ nó?" Mạnh Khôi hỏi, giọng anh trầm xuống, lần đầu tiên trong ngày lộ ra một tia hứng thú thực sự.

"Tôi đã cho người điều tra rồi ạ," trợ lý Trần đáp. "Chủ phòng tranh nói rằng tác giả chỉ gửi tranh đến qua đường bưu điện, yêu cầu được trưng bày ẩn danh và không nhận bất kỳ khoản thù lao nào. Chỉ có một yêu cầu duy nhất là nếu có ai muốn mua, hãy chuyển toàn bộ số tiền vào một quỹ từ thiện cho trẻ em mồ côi."

Mạnh Khôi im lặng, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn. Một họa sĩ có tài năng kiệt xuất như vậy lại chọn cách ẩn mình, không màng danh lợi. Điều này càng khiến anh tò mò hơn. Trong cái giới mà ai cũng tranh nhau để được nổi tiếng, vẫn còn một người như vậy sao?

"Tên bức tranh là gì?"

"Tên là 'Tàn Mộng' ạ."

Tàn Mộng. Một cái tên thật phù hợp. Mạnh Khôi cảm thấy như có một sợi dây vô hình kết nối anh với người họa sĩ bí ẩn này. Anh có thể cảm nhận được sự cô độc và kiêu ngạo ẩn sau từng nét vẽ. Đó là sự kiêu ngạo của một thiên tài đích thực, người không cần sự công nhận của thế gian.

"Mua nó," Mạnh Khôi ra lệnh.

Trợ lý Trần có chút ngạc nhiên. "Mua ạ? Nhưng tác giả đã nói là..."

"Cứ ra giá cao nhất có thể," Mạnh Khôi ngắt lời. "Số tiền đó, như ý của họ, chuyển hết vào quỹ từ thiện. Tôi không cần biết họ là ai, nhưng tôi muốn sở hữu bức tranh này. Và," anh dừng lại, ánh mắt trở nên sâu thẳm, "tiếp tục điều tra. Dùng tất cả nguồn lực của Khôi Minh, phải tìm ra người này cho tôi."

Anh có một dự cảm mạnh mẽ rằng, người họa sĩ này sẽ là một viên kim cương thô quý giá nhất mà anh từng gặp. Một tài năng như vậy không thể bị chôn vùi trong bóng tối. Anh muốn tìm ra họ, bảo vệ họ, và tạo ra một sân khấu lớn nhất để họ có thể tỏa sáng rực rỡ, không bị bất kỳ sự dơ bẩn nào của giới nghệ thuật làm vấy bẩn.

Sau khi trợ lý Trần rời đi, Mạnh Khôi vẫn không rời mắt khỏi hình ảnh bức tranh "Tàn Mộng". Anh phóng to từng chi tiết, phân tích từng nét cọ. Nét cọ này, vừa mạnh mẽ quyết đoán, lại vừa ẩn chứa sự run rẩy tinh tế. Nó cho thấy tác giả là một người có nội tâm cực kỳ phức tạp, đã trải qua những chuyện không tầm thường.

Trong đầu anh bỗng hiện lên một cái tên: Lê gia. Gần đây, anh có nghe nói về cuộc thi vẽ tranh ở trường quốc tế nơi hai cô con gái nhà họ Lê đang theo học. Một người được tung hô là "tiên nữ hội họa", Lê Hạ Vy. Một người thì tai tiếng đầy mình, được cho là bất tài, chỉ biết ăn chơi phá phách, Lê Thanh Vy.

Liệu có sự liên quan nào không?

Mạnh Khôi lắc đầu, gạt bỏ suy nghĩ đó. Một cô tiểu thư tai tiếng thì làm sao có thể vẽ ra một tác phẩm có chiều sâu như thế này? Chắc là không thể nào.

Nhưng con mắt tinh tường của một kẻ săn mồi đã được kích hoạt. Anh sẽ không bỏ qua bất kỳ manh mối nào. Anh ra lệnh cho trợ lý Trần: "Điều tra thêm về hai cô con gái của Lê gia. Đặc biệt là cô chị, Lê Thanh Vy. Tôi muốn biết tất cả mọi thứ về cô ta."

Anh không biết rằng, con mắt tinh tường của anh đã nhìn đúng hướng. Và định mệnh đã bắt đầu kéo anh vào một ván cờ mà ở đó, anh sẽ trở thành người bảo hộ quyền lực nhất cho chính thiên tài mà anh đang tìm kiếm.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.