Mệnh lệnh của Mạnh Khôi được ban ra, và cỗ máy khổng lồ của tập đoàn Khôi Minh bắt đầu vận hành. Đội ngũ tinh nhuệ nhất được huy động để truy tìm danh tính của họa sĩ "Vô Song". Họ bắt đầu từ phòng tranh nhỏ ở ngoại ô, nhưng chủ phòng tranh thực sự không biết gì hơn. Ông chỉ là một người yêu nghệ thuật, sẵn lòng tạo không gian cho những tài năng trẻ. Bức tranh được gửi đến qua một dịch vụ chuyển phát nhanh, người gửi không để lại tên thật, địa chỉ cũng là một địa chỉ ảo.
Mọi dấu vết đều đi vào ngõ cụt. Người họa sĩ này dường như đã bốc hơi khỏi không khí, chỉ để lại một tác phẩm gây chấn động.
Sự bí ẩn này càng làm tăng giá trị của bức "Tàn Mộng". Tin tức về việc một đại gia bí ẩn (chính là Mạnh Khôi) đã chi một số tiền khổng lồ để mua bức tranh và quyên góp toàn bộ cho quỹ từ thiện nhanh chóng lan ra trong giới sưu tập. Cái tên "Tàn Mộng" và nickname "Vô Song" bắt đầu trở thành một chủ đề bàn tán nóng hổi trong một phạm vi nhỏ nhưng cực kỳ tinh hoa. Mọi người đều tò mò, ai là người có thể tạo ra một tác phẩm như vậy và lại thờ ơ với danh lợi đến thế?
Trong khi đó, tại Lê gia, không khí lại hoàn toàn trái ngược. Hạ Vy đang sống trong những ngày tháng ngọt ngào nhất. Tác phẩm "Khu Vườn Cổ Tích" của cô ta đã xuất sắc vượt qua vòng loại, lọt vào vòng chung kết của cuộc thi. Bà Mỹ Lệ vui mừng khôn xiết, đi đâu cũng khoe khoang về cô con gái thiên tài của mình. Ông Lê Minh Toàn, dù không nói ra, nhưng cũng tỏ vẻ hài lòng.
"Con gái của mẹ giỏi quá," bà Mỹ Lệ vuốt tóc Hạ Vy. "Cứ đà này, giải nhất chắc chắn thuộc về con. Đến lúc đó, con sẽ là niềm tự hào của cả gia tộc."
Hạ Vy mỉm cười e thẹn, nhưng trong lòng lại có chút bất an. Không biết vì sao, dạo gần đây, cô ta luôn có cảm giác bất an khi đối diện với Thanh Vy. Chị ta quá bình tĩnh, quá im lặng. Sự im lặng đó còn đáng sợ hơn cả việc cãi vã hay đối đầu.
Bức tranh "Cánh Diều Bay Cao" của Thanh Vy cũng lọt vào vòng chung kết, nhưng không được đánh giá cao bằng tác phẩm của Hạ Vy. Nó được nhận xét là "an toàn", "kỹ thuật tốt nhưng thiếu đột phá". Điều này càng làm Hạ Vy thêm tự tin.
"Chị hai, chúc mừng chị cũng vào chung kết nhé," Hạ Vy nói với Thanh Vy, giọng điệu rõ ràng là bề trên. "Nhưng mà, tác phẩm của chị lần này có vẻ hơi đuối sức nhỉ?"
Thanh Vy đang ngồi trên sofa, lật giở một cuốn tạp chí nghệ thuật. Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt bình thản như mặt hồ thu. "Vậy sao? Chị thấy nó cũng được mà. Quan trọng là tham gia cho vui thôi."
Thái độ "không màng thế sự" của Thanh Vy khiến Hạ Vy tức đến nghiến răng nhưng không làm gì được.
Thực tế, Thanh Vy không hề lãng phí thời gian. Sau khi gửi bức "Tàn Mộng" đi, cô đã bắt tay vào một kế hoạch khác: kiếm tiền. Cô không muốn phụ thuộc vào Lê gia một chút nào. Sự độc lập về tài chính là bước đầu tiên để có được tự do tuyệt đối.
Cô sử dụng tài khoản "Vô Song" của mình để nhận một vài công việc thiết kế logo và poster online cho các công ty nhỏ ở nước ngoài. Với tài năng và gu thẩm mỹ vượt trội, cô hoàn thành chúng một cách nhanh chóng và hoàn hảo, nhận được những khoản thù lao không nhỏ. Số tiền này, cô bí mật chuyển vào một tài khoản ngân hàng riêng mà không ai biết.
Cô đang từng bước xây dựng một cuộc sống bí mật, một thế giới riêng mà ở đó, cô là người làm chủ.
Hôm nay, trong lúc lướt diễn đàn nghệ thuật, cô nhìn thấy một bài đăng đang gây xôn xao. Đó là bài phân tích về bức tranh "Tàn Mộng" của cô. Người viết bài đã phân tích sâu sắc về kỹ thuật, bố cục và ý nghĩa ẩn dụ của bức tranh. Nhưng điều khiến Thanh Vy chú ý là ở cuối bài, người viết có đề cập đến việc một nhà sưu tập lớn đã mua lại bức tranh với giá kỷ lục.
Thanh Vy có chút bất ngờ. Cô không nghĩ bức tranh đầu tay của mình ở kiếp này lại có thể bán được với giá cao như vậy. Cô không quan tâm đến tiền, nhưng sự công nhận này, dù là ẩn danh, cũng khiến trong lòng cô dấy lên một cảm giác ấm áp. Có người đã thực sự hiểu được linh hồn trong tác phẩm của cô.
Cô không biết rằng, người "thấu hiểu" đó, Mạnh Khôi, đang đau đầu vì không thể tìm ra cô.
"Vẫn chưa có tin tức gì sao?" Mạnh Khôi hỏi trợ lý Trần, giọng không giấu được sự thất vọng.
"Thưa Tổng giám đốc, chúng tôi đã rà soát tất cả các họa sĩ trẻ có tên tuổi, nhưng không ai có phong cách tương tự. Người này giống như từ trên trời rơi xuống vậy."
Mạnh Khôi day day thái dương. Báo cáo về hai cô con gái nhà họ Lê cũng đã có trên bàn. Lê Hạ Vy, đúng như những gì báo chí tung hô, có một hồ sơ rất đẹp: vô số giải thưởng hội họa từ nhỏ đến lớn, thành tích học tập xuất sắc, hình ảnh trong sáng, tài năng. Ngược lại, hồ sơ của Lê Thanh Vy lại là một mớ hỗn độn: thành tích học tập bết bát, thường xuyên bỏ học, không có giải thưởng nào nổi bật, còn dính vào vài tin đồn không hay về chuyện ăn chơi.
Hai hồ sơ, một trời một vực. Bất cứ ai nhìn vào cũng sẽ tin rằng Lê Hạ Vy mới là thiên tài.
Nhưng Mạnh Khôi lại cảm thấy có gì đó không đúng. Trực giác của một người làm nghệ thuật nói cho anh biết, những thứ quá hoàn hảo thường ẩn chứa sự giả dối. Một người có thể tạo ra "Tàn Mộng" chắc chắn phải có một nội tâm phong phú và đầy sóng gió, không thể nào là một cô gái lớn lên trong nhung lụa và được bao bọc một cách hoàn hảo như Lê Hạ Vy.
"Tiếp tục theo dõi cuộc thi ở trường quốc tế," Mạnh Khôi ra lệnh. "Tôi muốn có mặt ở buổi công bố kết quả chung kết."
Anh muốn tận mắt xem thử, "tiên nữ hội họa" Lê Hạ Vy rốt cuộc có tài năng đến mức nào. Và cả cô gái tai tiếng Lê Thanh Vy nữa. Anh muốn xem cô ta thật sự bất tài, hay chỉ đang che giấu một điều gì đó.
Họa sĩ vô danh mà anh đang tìm kiếm, có lẽ nào lại đang ở ngay trước mắt mà anh không nhận ra? Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Mạnh Khôi, khiến anh cảm thấy hứng thú hơn bao giờ hết.