sủng phi nhất kiếp

Chương 3: Chiếc áo thêu hoa may mắn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, ánh nắng ban mai xuyên qua những tán cây đào trong vườn cung điện, chiếu lên mặt gạch rêu phong, tạo nên những đường sáng nhảy múa trên nền đất. Lâm Tinh Nhi bước ra khỏi phòng, vừa tắm rửa sạch sẽ sau một đêm nghỉ ngơi yên tĩnh, vừa cảm thấy tim mình vẫn còn nhịp loạn nhịp bởi những gì đã xảy ra hôm qua. Cô vẫn chưa quen với việc mình đã bước chân vào cung cấm, nơi quyền lực, danh dự và cả sự nguy hiểm luôn rình rập.

Tinh Nhi vừa đi vừa ngắm nhìn vườn hoa, những cánh hoa đào rơi lác đác trên nền đất, nhẹ nhàng, như thể cả vương triều đều im lặng để nhường chỗ cho khoảnh khắc bình yên này. Bỗng nhiên, một tiếng bước chân vang lên từ hành lang gần đó. Cô quay đầu, và tim bỗng dưng nhói lên khi nhìn thấy bóng người quen thuộc.

Hoàng tử Tiêu Vân Lâm đứng đó, áo choàng xanh thẫm bay nhẹ trong gió, ánh mắt trầm mà sâu, như một hồ nước tĩnh lặng, khiến người đối diện vừa muốn tiếp cận vừa có chút e dè.

“Ngươi dậy rồi sao?” giọng chàng trầm, không lạnh lùng như trước, mà mềm mại đến lạ thường.

Tinh Nhi cúi đầu, hơi đỏ mặt: “Vâng, hoàng tử… tôi dậy sớm để… để dọn dẹp vườn hoa, cũng muốn đi hít thở không khí trong lành.”

Hoàng tử tiến đến gần, ánh mắt liếc nhìn những cánh hoa đào rơi trên vai nàng, rồi chậm rãi thốt lên: “Ngươi thật tinh tế, biết cách cảm nhận vẻ đẹp của thiên nhiên.”

Tinh Nhi hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn mỉm cười: “Cũng là thói quen thôi, tôi thích hoa, thích yên tĩnh.”

Hoàng tử gật đầu, rồi bỗng chậm rãi rút ra một chiếc hộp nhỏ, bên trong là một bộ áo y phục thêu hoa cầu kỳ, những đường chỉ tinh xảo, tỉ mỉ đến từng chi tiết. “Ngươi nhận đi,” chàng nói, ánh mắt tràn đầy ý cười khó hiểu, nhưng không phải kiểu trêu chọc mà là sự chân thành.

Tinh Nhi mở hộp ra, đôi mắt lập tức sáng lên. Bộ áo thêu hoa được làm bằng lụa mịn, màu hồng nhạt điểm vài cánh hoa đào thêu tay tinh xảo, vừa dịu dàng vừa thanh nhã. Cô khẽ thốt lên: “Hoàng tử… đây… đây là…”

“Ngươi thấy đẹp chứ?” chàng hỏi, giọng trầm nhưng mang theo chút tò mò, như muốn nghe câu trả lời từ nàng.

Tinh Nhi gật đầu, lòng bỗng dưng ấm lên: “Đẹp… đẹp lắm, hoàng tử. Tôi… tôi không biết phải nói sao… cảm ơn hoàng tử rất nhiều.”

Hoàng tử mỉm cười, hiếm hoi nở một nụ cười nhẹ nhàng, đủ khiến trái tim cô nàng run lên: “Ngươi thích là được. Ngươi sẽ mặc nó vào hôm nay, để ta thấy ngươi giữa vườn hoa, như một bông hoa thật sự đang nở.”

Tinh Nhi hơi ngượng, nhưng không thể che giấu niềm vui. Cô nhận lấy bộ áo, cảm giác bàn tay chạm vào lụa mịn màng khiến lòng cô rộn ràng. Chưa bao giờ cô được ai trao tặng món quà tinh tế như vậy, đặc biệt lại là từ người quyền lực bậc nhất trong triều.

Sau khi thay xong, Tinh Nhi bước ra sân, ánh sáng ban mai hắt lên bộ áo thêu, khiến những cánh hoa trên áo như sống động hẳn lên. Hoàng tử đứng đó, ánh mắt chăm chú nhìn nàng, vẻ mặt lộ rõ sự hài lòng.

“Ngươi… thật sự như bông hoa giữa vườn đào,” chàng nói, giọng trầm nhưng ngọt ngào đến mức khiến Tinh Nhi đỏ mặt, tim bỗng nhiên đập mạnh.

Tinh Nhi cúi đầu, cố giấu nụ cười: “Cảm ơn hoàng tử… lời khen của hoàng tử khiến tôi… tôi xấu hổ quá.”

Hoàng tử tiến tới gần, nhẹ nhàng chạm vào tay nàng: “Ta không trêu ngươi đâu. Hôm nay, ngươi sẽ ở cùng ta một ngày, đi khắp cung, nhìn mọi thứ, và ta muốn biết ngươi có thích nơi này hay không.”

Tinh Nhi ngẩng đầu, ánh mắt ngạc nhiên pha chút bối rối: “Thật sao… hoàng tử?”

“Đúng vậy. Ngươi đã cứu ta, nên ta muốn ngươi hiểu rõ nơi này. Và… ta muốn ở bên ngươi.” Giọng chàng trầm, nhưng từng lời nói đều như khắc sâu vào tim cô.

Cả buổi sáng, họ cùng nhau đi dạo qua các khu vườn, hành lang dài và những gian phòng lộng lẫy. Mỗi bước chân của Tinh Nhi đều khiến nàng cảm thấy như lạc vào một thế giới hoàn toàn khác, vừa nguy nga, vừa thơ mộng. Hoàng tử luôn đi bên cạnh, lặng lẽ quan sát, thỉnh thoảng lại đưa tay chỉ một chi tiết trên bức tranh hay một loại hoa đặc biệt.

Tinh Nhi không giấu được sự thích thú, ánh mắt sáng lên với từng điều nhỏ bé mà chàng chỉ cho. Lúc đứng trước một bức tượng phật bằng ngọc bích, nàng khẽ thốt: “Hoàng tử… tượng này thật đẹp, và giống như có linh hồn vậy.”

Hoàng tử mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Ngươi thấy không? Ngươi luôn có cách nhìn nhận mọi thứ tinh tế, khác với những người khác. Chính vì thế, ta muốn ngươi ở bên, để nhìn thế giới theo cách của ngươi.”

Tim Tinh Nhi như nhảy lên. Cô chưa từng nghe ai nói những lời chân thành như vậy, đặc biệt là từ hoàng tử—người mà cả triều đình đều phải kính nể. Cảm giác được trân trọng, được lắng nghe khiến cô bối rối, nhưng đồng thời cũng hạnh phúc vô cùng.

Buổi trưa, họ dừng chân bên hồ sen, nơi nước trong vắt, những bông sen nở rực rỡ. Hoàng tử lấy một chiếc lá sen, nhẹ nhàng đặt lên tay Tinh Nhi: “Ngươi sẽ là bông sen này trong lòng ta, luôn tinh khiết, bất khuất giữa mọi sóng gió.”

Tinh Nhi đỏ mặt, không biết nên trả lời sao, chỉ khẽ gật đầu, lòng ngập tràn cảm xúc lạ thường. Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được sự rung động sâu sắc, không chỉ từ lời nói mà còn từ ánh mắt, cử chỉ của hoàng tử.

Sau bữa trưa, hoàng tử dẫn nàng đến gian phòng thư viện, nơi chất đầy sách quý. Chàng chỉ cho nàng từng cuốn sách, giải thích về triều chính, về lịch sử vương triều, nhưng không hề khô khan, mà luôn pha chút hài hước và tinh tế. Tinh Nhi vừa học vừa nghe, ánh mắt lấp lánh, nụ cười thoáng hiện trên môi.

Hoàng tử ngồi đối diện, nhìn nàng chăm chú, cảm giác trong lòng dâng trào một thứ gì đó mà chàng chưa từng cảm nhận trước đây: sự dịu dàng, sự quan tâm và niềm vui giản đơn khi ở bên một người chân thật. Chàng nhận ra, từ khoảnh khắc nàng xuất hiện trong đời, trái tim chàng đã bắt đầu rung động, nhẹ nhàng nhưng mãnh liệt.

Chiều xuống, ánh hoàng hôn hắt qua cửa sổ, nhuộm vàng toàn bộ gian thư viện. Hoàng tử đứng dậy, nhìn nàng: “Ngươi sẽ trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của ta, Tinh Nhi. Hãy tin ta.”

Tinh Nhi cúi đầu, mắt ươn ướt, nhưng miệng khẽ cười: “Tôi… tôi sẽ tin hoàng tử.”

Ánh mắt họ chạm nhau, không cần lời nói, cả hai đều cảm nhận được sự nhen nhóm của một tình cảm tinh tế, vừa ngọt ngào vừa ấm áp. Chiếc áo thêu hoa hôm sáng nay không chỉ là món quà, mà còn là sợi dây nối liền hai trái tim, đánh dấu khởi đầu của một câu chuyện tình yêu chậm rãi nhưng sâu đậm, nơi mọi cảm xúc đều được trân trọng và nuôi dưỡng.

Buổi tối, Tinh Nhi trở về phòng, ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn những cánh hoa đào rơi ngoài sân. Cô khẽ chạm lên chiếc áo thêu hoa, lòng bỗng dưng rộn ràng, một cảm giác vừa bối rối vừa hạnh phúc lan tỏa. Cô biết, từ khoảnh khắc này, cuộc đời mình đã khác. Không chỉ là cô gái bình thường trong gia đình nhỏ, mà còn là người được hoàng tử để mắt đến, để yêu thương và trân trọng.

Những suy nghĩ ấy khiến cô mỉm cười. Cô chưa từng tưởng tượng rằng một món quà nhỏ, một lời nói chân thành, lại có thể tạo nên một niềm hạnh phúc lớn đến vậy. Và cô cũng không biết, hoàng tử Tiêu Vân Lâm, người quyền lực nhất triều đình, cũng đang trằn trọc suốt đêm, suy nghĩ về cô, về ánh mắt, nụ cười và sự dịu dàng của nàng—những điều đã làm trái tim chàng rung động không thể ngừng.

Đêm khuya, ánh trăng chiếu sáng qua cửa sổ, lấp lánh trên bộ áo thêu hoa mà Tinh Nhi vẫn đặt bên giường. Cô khẽ nhắm mắt, mường tượng về những ngày sắp tới bên hoàng tử: những cuộc dạo chơi trong vườn hoa, những khoảnh khắc ngập tràn ánh mắt và nụ cười, và cả những thử thách mà nàng sẽ phải đối mặt trong cung cấm. Nhưng một điều chắc chắn, nàng không còn cô đơn. Vì bên nàng, luôn có hoàng tử—người đã trao nàng chiếc áo thêu hoa, trao nàng niềm tin và khởi đầu cho một tình yêu nhen nhóm, ngọt ngào và bền chặt.

Và thế là, giữa cung cấm nguy nga, giữa ánh sáng và bóng tối, giữa quyền lực và âm mưu, một câu chuyện tình yêu nhẹ nhàng nhưng sâu sắc bắt đầu nở rộ, như cánh hoa đào trong sương mai—tinh khiết, thanh nhã và đầy hy vọng cho những ngày sắp tới.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×