sủng vật của ác ma

Chương 3: Cuộc Giao Dịch Trong Màn Đêm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hôm ấy là cuối tháng, An Hạ phải ở lại tiệm sách để kiểm kê sổ sách đến tận khuya. Khi cô hoàn thành công việc và khóa cửa tiệm, đường phố đã vắng tanh. Những cơn gió đêm mang theo hơi lạnh se sắt. Bình thường, cô sẽ đi con đường lớn vòng qua công viên để về nhà, nhưng hôm nay vì quá mệt và muốn về nhanh hơn, cô đã quyết định đi tắt qua một con hẻm nhỏ phía sau dãy phố.

Con hẻm này An Hạ cũng đã từng đi qua vài lần vào ban ngày, nó khá yên tĩnh. Nhưng vào ban đêm, nó lại trở nên hoàn toàn khác. Ánh đèn đường vàng vọt chỉ chiếu sáng được một đoạn ngắn ở đầu hẻm, phần còn lại chìm trong bóng tối đặc quánh. Tiếng giày của cô gõ xuống nền xi măng tạo ra những âm thanh đơn độc và có phần ghê rợn. Tiếng nước nhỏ giọt từ một đường ống nào đó. Tiếng một con mèo hoang phóng vụt qua, khiến cô giật nảy mình.

Đi được nửa con hẻm, An Hạ bỗng nghe thấy tiếng người nói chuyện phát ra từ một khoảng sân khuất sau mấy thùng rác lớn. Tò mò và cũng có chút sợ hãi, cô định bước nhanh hơn để rời đi, nhưng một giọng nói đã khiến cô khựng lại.

Giọng nói đó trầm thấp, uy lực và lạnh như băng. Nó không lớn, nhưng lại có sức mạnh khiến người ta phải nín thở.

“Số ‘hàng’ lần này không có vấn đề gì chứ?”

“Dạ không thưa Lâm tổng. Mọi thứ đều đã được kiểm tra kỹ. Sáng mai sẽ có thể chuyển qua biên giới.” Một giọng khác, có phần khúm núm, đáp lại.

An Hạ chết đứng. Tim cô đập thình thịch trong lồng ngực. “Hàng”? “Biên giới”? Đây rõ ràng không phải là một cuộc nói chuyện bình thường. Lý trí mách bảo cô phải rời đi ngay lập tức, nhưng đôi chân cô như bị chôn chặt xuống đất. Cô rón rén nấp sau một bức tường cũ, len lén nhìn qua khe hở.

Trong khoảng sân tối, cô chỉ thấy lờ mờ vài bóng người cao lớn mặc đồ đen. Người đàn ông có giọng nói lạnh như băng kia đứng quay lưng về phía cô. Dù không thấy mặt, nhưng chỉ riêng cái dáng đứng thẳng tắp, uy nghi đó cũng toát ra một khí chất áp đảo, nguy hiểm. Anh ta dường như là trung tâm của mọi thứ, là người nắm quyền sinh sát.

“Tốt. Giải quyết cho gọn gàng. Tôi không muốn có bất kỳ sai sót nào.” Giọng nói ấy lại vang lên. “Cái giá của sự sai sót, các người biết rồi đấy.”

Câu nói nhẹ tênh nhưng chứa đầy sự đe dọa. An Hạ cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Cô biết mình đã vô tình xen vào một chuyện không nên biết. Cô phải đi khỏi đây. Cô lùi lại một bước, rồi một bước nữa, cố gắng không gây ra tiếng động.

Nhưng đúng lúc đó, chiếc túi vải cô đeo trên vai vướng vào một thanh sắt chìa ra từ bức tường. Chiếc túi bị kéo tuột khỏi vai, và một cuốn sách dày cộp – cuốn “Đồi gió hú” mà cô vừa mua được – rơi xuống đất, tạo ra một tiếng “bịch” không lớn nhưng lại vang lên một cách chói tai trong sự tĩnh lặng của con hẻm.

Im phăng phắc.

Mọi cuộc trò chuyện trong khoảng sân đột ngột dừng lại.

An Hạ cảm thấy máu trong người như đông cứng lại. Cô không dám thở.

“Có kẻ nào ở đó.” Giọng nói lạnh như băng vang lên, lần này có thêm một tia sắc bén.

Ngay lập tức, hai bóng đen tách ra, di chuyển nhanh như cắt về phía cô. Hoảng loạn tột độ, An Hạ quay người bỏ chạy. Cô không dám ngoái đầu lại, chỉ biết cắm đầu chạy thục mạng. Tiếng bước chân dồn dập đuổi theo sau lưng cô ngày một gần. Cô nghe thấy tiếng tim mình đập như trống trận, tiếng gió rít bên tai.

May mắn thay, cuối con hẻm đã ở ngay trước mắt. Cô dùng hết sức lực cuối cùng, lao ra ngoài đường lớn, nơi có ánh đèn và vài chiếc xe taxi đang chạy. Cô vẫy vội một chiếc, nhảy lên xe và hét lớn địa chỉ nhà mình. Khi chiếc xe lăn bánh, cô mới dám quay đầu nhìn lại. Hai gã áo đen đứng ở đầu hẻm, nhìn chằm chằm vào chiếc taxi đang xa dần, khuôn mặt họ chìm trong bóng tối.

An Hạ thở hổn hển, cả người run lên bần bật. Cô đã thoát. Nhưng cô không hề biết rằng, ở lại trong con hẻm, người đàn ông được gọi là Lâm tổng kia đang nhặt cuốn sách cô làm rơi lên. Anh ta lật trang đầu tiên, nhìn thấy dòng chữ viết tay mềm mại: “An Hạ”. Ánh mắt anh ta tối sầm lại.

“Trung,” anh gọi.

“Dạ, thưa Lâm tổng.” Một thuộc hạ cúi đầu.

“Tìm con chuột nhắt này cho tôi. Sáng mai, tôi muốn biết tất cả về nó.”

Anh siết chặt cuốn sách trong tay. Trong thế giới của anh, không có chỗ cho sự tình cờ, và càng không có chỗ cho những nhân chứng không mời. Con chim nhỏ đáng thương đã vô tình bay vào lưới của ác ma, và nó sẽ không bao giờ có cơ hội thoát ra nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×