sủng vật của ác ma

Chương 4: Bị Bắt Cóc


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cả đêm đó An Hạ không ngủ được. Những hình ảnh trong con hẻm tối và giọng nói lạnh lẽo kia cứ ám ảnh cô. Cô tự trấn an mình rằng bọn chúng sẽ không thể tìm ra mình, rằng thành phố này rộng lớn như vậy, cô chỉ là một hạt cát vô danh. Sáng hôm sau, cô cố gắng quay lại với nhịp sống bình thường, đến tiệm sách như mọi ngày, nhưng trong lòng vẫn không thôi thấp thỏm, lo âu.

Trong khi đó, tại văn phòng của Lâm Hiên, một tập hồ sơ chi tiết đã được đặt ngay ngắn trên bàn làm việc của anh. Đó là tất cả thông tin về “con chuột nhắt” đêm qua.

Tên: Trần An Hạ, 22 tuổi. Nơi làm việc: Tiệm sách cũ Hoài Niệm. Gia đình: Cha mẹ là công chức, không có gì đặc biệt. Cuộc sống đơn giản, trong sạch, không có mối quan hệ phức tạp nào.

Lâm Hiên lật từng trang hồ sơ, đôi mắt đen lướt nhanh trên những dòng chữ. Anh nhìn vào bức ảnh thẻ của An Hạ. Một khuôn mặt trái xoan thanh tú, đôi mắt to tròn, trong veo, có chút gì đó ngây thơ. Hoàn toàn khác xa với những người phụ nữ anh từng gặp. Cuốn sách “Đồi gió hú” vẫn còn nằm trên bàn anh. Một cô gái đọc sách văn học cổ điển, làm việc ở tiệm sách cũ, có một cuộc đời bình lặng. Thật là một sự tương phản nực cười với thế giới mà cô vừa chạm phải.

“Lâm tổng, chúng ta nên xử lý cô ta thế nào ạ?” Trung, người thuộc hạ thân tín nhất của anh, đứng bên cạnh hỏi. Giọng hắn không một chút cảm xúc, từ “xử lý” trong thế giới của họ thường chỉ có một ý nghĩa duy nhất.

Lâm Hiên im lặng một lúc lâu. Giết một cô gái vô tội? Anh không phải là kẻ chưa từng nhúng chàm, nhưng việc đó quá dễ dàng và nhàm chán. Hơn nữa, nhìn vào bức ảnh và những thông tin về cô gái này, một ý nghĩ kỳ lạ chợt nảy sinh trong đầu anh. Một con chim hoàng yến trong sáng như vậy, nếu nhốt vào trong chiếc lồng vàng của anh, liệu nó sẽ hót lên bài ca gì? Sợ hãi, tuyệt vọng, hay là một điều gì đó khác? Sự tò mò tàn nhẫn của một con thú săn mồi trỗi dậy.

“Không cần,” anh nói, gập tập hồ sơ lại. “Đưa cô ta đến đây. Tôi muốn tự mình nói chuyện.”

Trung hơi ngạc nhiên trước mệnh lệnh này, nhưng hắn không bao giờ hỏi lại. Hắn chỉ cúi đầu: “Vâng, thưa Lâm tổng.”

Buổi trưa hôm đó, tiệm sách Hoài Niệm vẫn bình yên như thường lệ. An Hạ đang sắp xếp lại một chồng sách thì cánh cửa gỗ chợt mở ra. Hai người đàn ông cao lớn mặc vest đen bước vào. Khí chất lạnh lùng, chuyên nghiệp của họ hoàn toàn lạc lõng với không gian ấm cúng nơi đây.

Tim An Hạ lỡ một nhịp. Cô nhận ra họ. Dù không thấy rõ mặt đêm qua, nhưng cái dáng vẻ này không thể nhầm lẫn.

“Xin lỗi, hai vị tìm ai ạ?” cô cố giữ giọng bình tĩnh.

Người đàn ông đi đầu, chính là Trung, tiến lại gần quầy. Hắn không tỏ ra hung hãn, ngược lại còn có chút lịch sự giả tạo, nhưng chính điều đó lại càng khiến An Hạ sợ hãi.

“Là cô Trần An Hạ phải không?”

“Vâng… là tôi.”

“Lâm tiên sinh muốn gặp cô. Mời cô đi theo chúng tôi một chuyến.” Giọng Trung đều đều, như đang thông báo một sự thật hiển nhiên.

“Lâm tiên sinh? Tôi không quen ai tên đó cả. Các anh nhầm người rồi.” An Hạ lùi lại, tay nắm chặt cạnh bàn.

Trung khẽ mỉm cười. “Chúng tôi không bao giờ nhầm. Cô đã làm rơi thứ này.” Hắn đặt cuốn “Đồi gió hú” lên bàn.

An Hạ nhìn cuốn sách, mặt cô trắng bệch. Mọi hy vọng mong manh trong cô đều tan vỡ. Họ đã tìm ra cô.

“Tôi sẽ không đi đâu cả! Tôi sẽ la lên đó!”

“Chúng tôi không muốn làm cô khó xử, cô An Hạ. Nhưng nếu cô la lên, chúng tôi không chắc những khách hàng trong tiệm có thể an toàn rời đi hay không.” Trung nói, ánh mắt liếc qua vài vị khách đang xem sách ở phía xa.

Đó là một lời uy hiếp trắng trợn. An Hạ nhìn những vị khách không hay biết gì, rồi nhìn lại hai người đàn ông trước mặt. Cô biết mình không có sự lựa chọn. Nếu cô phản kháng, họ sẽ không ngần ngại làm hại người vô tội.

Cô bị đưa lên một chiếc xe hơi màu đen sang trọng, cửa kính tối om. Chiếc xe lướt đi trên đường phố, đưa cô đến tòa nhà chọc trời mà cô chỉ từng thấy trên báo. Cô bị dẫn vào một thang máy riêng, đi thẳng lên tầng cao nhất.

Cánh cửa văn phòng mở ra. Người đàn ông đêm qua đang ngồi trên chiếc ghế da, quay lưng về phía cô, nhìn ra thành phố. Anh ta từ từ xoay ghế lại.

Lần đầu tiên, An Hạ nhìn rõ mặt anh. Anh đẹp một cách ma mị. Sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng bạc tình, và trên hết là đôi mắt đen sâu không thấy đáy, sắc bén như dao găm. Anh chính là hiện thân của bóng tối, của quyền lực và sự nguy hiểm.

“Trần An Hạ,” anh cất tiếng, chính là giọng nói đã ám ảnh cô. “Cô đã thấy thứ không nên thấy.”

“Tôi… tôi không thấy gì cả! Tôi không biết gì hết! Xin anh tha cho tôi!” An Hạ run rẩy, lắp bắp.

Lâm Hiên chỉ nhếch mép. “Lời nói của một nhân chứng không có giá trị. Chỉ có sự im lặng vĩnh viễn mới đáng tin.” Anh đứng dậy, bước về phía cô. Mỗi bước chân của anh như nện vào thần kinh của An Hạ. “Nhưng hôm nay tôi đang có hứng. Giết cô thì quá lãng phí vẻ ngây thơ này.” Anh đưa tay lên, ngón tay lạnh như băng lướt nhẹ trên má cô. An Hạ rùng mình, lùi lại.

“Kể từ hôm nay,” anh nói, giọng thì thầm nhưng lại như một lời phán quyết. “Cô sẽ ở lại đây, bên cạnh tôi. Cho đến khi nào tôi chán, hoặc cho đến khi tôi tin rằng cô đã thực sự quên đi mọi chuyện.” Anh nhìn sâu vào mắt cô. “Chào mừng đến với địa ngục của tôi, chim hoàng yến.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×