Những ngày đầu tiên trong chiếc lồng vàng, An Hạ sống trong nỗi sợ hãi và im lặng. Cô gần như không ăn uống, chỉ thu mình trong căn phòng rộng lớn, nhìn ra khu vườn vô hồn qua tấm kính. Mỗi tiếng bước chân ngoài hành lang, mỗi tiếng cửa mở đều khiến cô giật mình thon thót. Cô sợ hãi người đàn ông tên Lâm Hiên, sợ hãi đôi mắt đen không chút hơi người và sự tàn nhẫn ẩn sau vẻ ngoài điển trai của anh ta.
Lâm Hiên dường như cũng không mấy quan tâm đến sự tồn tại của cô. Anh vẫn đi sớm về muộn. Anh đối xử với cô như một món đồ nội thất đắt tiền nhưng vô dụng, một sự hiện diện mờ nhạt trong căn biệt thự của mình. Thỉnh thoảng, anh sẽ bắt cô phải ăn tối cùng anh trên chiếc bàn ăn dài lạnh lẽo. Những bữa ăn đó là một cực hình. Không một lời nói, chỉ có tiếng dao nĩa va vào đĩa sứ một cách sắc lẻm. Anh ăn một cách tao nhã, nhưng An Hạ cảm thấy mình như một con mồi đang bị con thú săn quan sát, không tài nào nuốt nổi.
Mọi thứ thay đổi vào một đêm mưa tầm tã. Cơn bão ngoài trời gào thét như một con thú bị thương, sấm chớp rạch ngang bầu trời đen kịt. An Hạ không thể ngủ được. Cô sợ sấm. Ở nhà, mỗi lần như vậy, mẹ sẽ vào phòng ngồi với cô. Nhưng ở đây, chỉ có cô với bốn bức tường lạnh lẽo.
Không chịu nổi sự im lặng ngột ngạt, cô rón rén mở cửa phòng. Lạ thay, cửa không khóa. Có lẽ sau nhiều ngày thấy cô ngoan ngoãn, bọn họ đã nới lỏng cảnh giác. Cô đi chân trần xuống nhà, hi vọng tìm được một ly nước ấm.
Khi đi ngang qua thư phòng, cô thấy ánh đèn hắt ra từ khe cửa. Tò mò, cô ghé mắt nhìn vào. Lâm Hiên đang ngủ gục trên sofa, xung quanh anh là mấy chai rượu rỗng. Khuôn mặt anh lúc ngủ không còn vẻ lạnh lùng, tàn nhẫn thường ngày. Hàng mày kiếm khẽ nhíu lại, đôi môi mỏng mím chặt, một vẻ đau đớn và mỏi mệt hiện rõ.
Bất chợt, anh cựa mình, trán lấm tấm mồ hôi. Anh bắt đầu nói mê, những từ ngữ không rõ ràng, đứt quãng.
“Mẹ… đừng đi… Đừng bỏ con…”
Giọng anh không còn là chất giọng uy quyền, băng giá mà cô từng biết. Nó run rẩy, yếu ớt và đầy tuyệt vọng, giống như tiếng kêu của một đứa trẻ lạc lõng.
An Hạ sững người. Ác ma cũng biết đau khổ sao? Ác ma cũng có những vết sẹo không thể lành?
“….Cút đi! Tất cả các người đều giả dối! Cút hết đi!” Anh đột nhiên hét lên, tay vung mạnh trong không trung, như đang xua đuổi một bóng ma nào đó.
Trong một khoảnh khắc, An Hạ quên cả sợ hãi. Lòng trắc ẩn tự nhiên trong cô trỗi dậy. Cô thấy anh không còn là một con quỷ đáng sợ, mà chỉ là một người đàn ông đáng thương đang bị những cơn ác mộng của chính mình dày vò.
Cô lặng lẽ bước vào phòng, lấy chiếc chăn mỏng trên ghế bành và nhẹ nhàng đắp lên người anh. Khi ngón tay cô vô tình chạm vào vầng trán nóng hổi của anh, anh đột ngột mở bừng mắt.
Đôi mắt anh trong bóng tối sâu hoắm và đầy cảnh giác, túm chặt lấy cổ tay cô. “Cô làm gì ở đây?” Giọng anh khàn đặc vì rượu và giấc ngủ.
“Tôi… tôi thấy anh gặp ác mộng…” An Hạ run lên, nhưng cô không rút tay lại. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt không có sự sợ hãi, chỉ có sự thương cảm chân thành. “Anh không sao chứ?”
Lâm Hiên sững sờ. Anh đã quen với những ánh mắt sợ hãi, ngưỡng mộ, thèm khát, toan tính, nhưng chưa bao giờ là ánh mắt này. Một ánh mắt trong veo, lo lắng cho anh một cách thuần túy. Sự phòng bị sắc như dao của anh dường như bị một lực vô hình làm cho cùn đi. Anh cảm nhận được hơi ấm từ chiếc chăn đang phủ trên người mình, và sự mềm mại nơi cổ tay đang bị anh nắm giữ.
Anh từ từ buông tay cô ra, quay mặt đi để che giấu sự bối rối của mình. “Không phải việc của cô. Quay về phòng đi.”
Giọng anh vẫn lạnh lùng, nhưng đã mất đi sự sắc bén thường ngày.
An Hạ không nói gì thêm, lặng lẽ quay người rời đi. Nhưng cô biết, đêm nay, cô đã vô tình chạm vào một vết xước rất sâu trong trái tim đã hóa đá của con người đó. Và Lâm Hiên, sau khi cô rời đi, vẫn ngồi rất lâu trong bóng tối. Anh nhìn xuống tấm chăn, rồi nhìn bàn tay mình, nơi vẫn còn vương lại chút hơi ấm mềm mại. Lần đầu tiên sau rất nhiều năm, sự cô độc trong anh cảm thấy bị khuấy động.