sủng vật của ác ma

Chương 7: Sự Ấm Áp Đầu Tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau đêm đó, không khí giữa hai người có một sự thay đổi tinh vi. Lâm Hiên vẫn lạnh lùng, An Hạ vẫn im lặng, nhưng có một sợi dây vô hình nào đó đã được nối liền. An Hạ nhận ra rằng sự phản kháng bằng lời nói hay hành động mạnh mẽ là vô ích. Cô quyết định dùng cách của riêng mình, một cuộc nổi loạn thầm lặng.

Cô bắt đầu bằng việc biến căn phòng của mình thành một không gian sống thực sự. Cô xin phép Dì Tư, người quản gia lớn tuổi của căn biệt thự, một vài chậu cây nhỏ. Cô đặt chúng bên cửa sổ kính, mỗi ngày đều tưới nước, chăm sóc. Màu xanh của lá cây đã mang lại một chút sinh khí cho căn phòng toàn màu trắng xám.

Tiếp đó, cô bắt đầu xuống bếp. Nhà bếp của Lâm Hiên hiện đại và sáng bóng như phòng thí nghiệm, đầy đủ các thiết bị tối tân nhưng lại lạnh lẽo vì hiếm khi được sử dụng cho những món ăn gia đình. An Hạ, với sự giúp đỡ có phần ngần ngại của Dì Tư, đã nấu những món ăn đơn giản, những món mà mẹ vẫn thường nấu cho cô.

Một buổi trưa, mùi canh chua cá lóc thơm lừng lan tỏa khắp tầng một của căn biệt thự. Đó là một mùi hương dân dã, ấm cúng, hoàn toàn xa lạ với nơi này. Lâm Hiên vừa đi làm về, bước vào nhà và khựng lại. Mùi hương này… quen thuộc một cách lạ lùng. Nó gợi cho anh một ký ức xa xôi nào đó về những ngày thơ ấu, trước khi mọi bi kịch xảy ra.

Anh bước vào phòng ăn. Trên bàn, bên cạnh những món Tây sang trọng như thường lệ, có thêm một tô canh chua và một đĩa cá kho tộ. An Hạ đang ngồi đó, lẳng lặng ăn phần của mình.

“Ai cho phép cô nấu những thứ này?” Anh cất giọng, cố giữ vẻ lạnh lùng.

An Hạ ngẩng lên. “Tôi chỉ muốn ăn vài món hợp khẩu vị hơn. Nếu anh không thích, tôi sẽ không làm phiền bữa ăn của anh.”

Nói rồi, cô định bưng phần ăn của mình đi chỗ khác.

“Ngồi yên đó.” Anh ra lệnh, rồi ngồi xuống vị trí của mình.

Bữa ăn diễn ra trong im lặng như thường lệ. Nhưng lần này, Lâm Hiên đã thử một muỗng canh chua. Vị chua thanh của me, vị ngọt của dứa, vị cay của ớt… một hương vị của gia đình mà anh đã quên mất từ lâu. Anh không nói gì, lặng lẽ ăn hết chén cơm của mình, có gắp thêm vài miếng cá kho.

An Hạ quan sát anh, trong lòng có một cảm xúc phức tạp.

Hành động của cô không dừng lại ở đó. Cô bắt đầu dành thời gian ở thư viện. Đó là một căn phòng khổng lồ với hàng ngàn cuốn sách, nhưng có vẻ như đã lâu không có ai đụng đến. Cô lau chùi những kệ sách bám bụi, sắp xếp chúng lại một cách ngăn nắp. Thỉnh thoảng, cô sẽ ngồi trên chiếc ghế bành bên cửa sổ, đọc sách cho chính mình nghe. Giọng đọc trong trẻo, truyền cảm của cô vang vọng trong không gian tĩnh mịch, khiến những con chữ như sống dậy.

Lâm Hiên thường đứng ở cửa thư viện, hoặc ngồi trong thư phòng của mình gần đó, lặng lẽ lắng nghe. Anh sẽ không bao giờ thừa nhận, nhưng giọng đọc của cô như một dòng suối mát lành, từ từ gột rửa những âm thanh ồn ào, hỗn loạn trong đầu anh.

Anh bắt đầu quan sát cô nhiều hơn. Quan sát cách cô chăm chú tưới cây, cách cô mỉm cười với Dì Tư, cách cô say sưa với một cuốn sách. Sự dịu dàng và kiên nhẫn của cô giống như những giọt nước ấm, ngày qua ngày nhỏ xuống tảng băng trong lòng anh. Tảng băng vẫn chưa tan, nhưng nó đã bắt đầu xuất hiện những vết nứt li ti đầu tiên. Sự ấm áp đầu tiên, sau rất nhiều năm, đã len lỏi được vào chiếc lồng vàng lạnh lẽo mà anh tự tạo ra.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×