Tôi nhắm mắt, thở dài một hơi thật dài, rồi gõ phím cuối cùng. Dòng chữ cuối cùng trên màn hình máy tính sáng rực:
“Nữ phụ chết, máu nhuộm trắng y phục. Hình ảnh ấy sẽ theo nàng đến tận cùng kiếp này.”
Bàn tay tôi run run. Không phải vì lạnh, mà vì cảm giác… hoàn thành một kiệt tác… cũng giống như tự mình đào mồ chôn nhân vật của mình. Ninh Tố, tác giả ngôn tình nổi tiếng trên mạng, nay đã kết thúc bản thảo mới nhất. Tôi đã viết xong “món quà” cho độc giả, nhưng có một cảm giác… trống rỗng đến kỳ lạ.
“Thế giới này… sao lại tàn nhẫn đến vậy?” – Tôi lẩm bẩm, nhìn màn hình, rồi tự nhủ: “Ít ra lần này nữ phụ cũng chết thật… nhưng mình thì còn sống.”
Tôi bật dậy khỏi ghế, đi vòng quanh phòng, cảm giác vừa mệt vừa… bâng khuâng. Thường thì sau khi viết xong một truyện, tôi sẽ ăn một bữa thật ngon, xem vài tập phim yêu thích, và… ngủ một giấc đã đời. Nhưng hôm nay, thứ gì đó trong không khí phòng lại khác.
Tôi chớp mắt lần nữa, định rời bàn máy tính, thì cảm thấy… mặt đất như lún xuống dưới chân. Cảm giác chóng mặt ập đến bất ngờ, tim đập loạn nhịp.
“Cái gì…” – tôi chưa kịp thốt câu hoàn chỉnh, thì ánh sáng trắng xóa từ màn hình máy tính lan ra khắp phòng.
Tôi hít một hơi, định nhắm mắt… nhưng khi mở ra, mọi thứ đã thay đổi.
Tôi không còn ngồi trước bàn máy tính quen thuộc nữa. Thay vào đó, tôi nằm trong một căn phòng lớn, xa hoa đến mức… ngột ngạt. Rèm cửa màu đỏ thẫm, ánh nến vàng rực hắt trên bức tường gỗ, cả phòng tỏa mùi hương nhẹ của hoa nhài. Trên giường, tôi còn đang mặc một bộ y phục xa lạ, không phải váy ngủ hay pyjama quen thuộc. Đó là… một bộ y phục màu trắng pha đỏ, thêu họa tiết tinh xảo, cực kỳ quen mắt… vì tôi đã viết nó trong truyện của mình.
“Tôi… tôi đang ở đâu?” – giọng tôi run run. Nhìn quanh, mỗi vật dụng, mỗi đồ đạc, thậm chí chiếc bình hoa trên bàn cạnh giường… đều giống y hệt mô tả trong bản thảo của tôi.
Chợt, một âm thanh từ cửa phòng vang lên: “Ninh tiểu thư…”
Tôi giật mình, quay lại. Cửa mở ra, một chàng trai bước vào, dáng người cao, vai rộng, mắt sắc lạnh như băng nhưng ánh mắt lại không hoàn toàn cứng nhắc. Anh mặc bộ trang phục mà tôi từng tưởng tượng là của nam chính – tổng tài lạnh lùng, quyền lực, nhưng ngoài lạnh lùng, vẫn tỏa ra một sức hút lạ lùng.
“Ninh tiểu thư, hôm qua nàng nói sẽ khiến ta hối hận cả đời?”
Tôi sững sờ, giọng nói khàn khàn: “C- Cái gì? Anh… anh là ai? Tôi đây là…?”
Anh bước tới gần, nhìn tôi một cách khó hiểu pha chút thích thú: “Ta chính là Lục Viễn Thâm. Và ta đang ở đây để… xác nhận nàng vẫn còn sống.”
Tôi há hốc mồm, tim đập loạn nhịp. “Sao… sao lại là tôi? Tôi… tôi chỉ là tác giả mà…?”
Anh cười, một nụ cười vừa lạnh vừa ấm, nhìn thẳng vào mắt tôi: “Ninh Tố, ta biết nàng sẽ nói vậy. Nhưng sự thật là… nàng đã bước vào thế giới mà nàng từng viết ra.”
Tôi run bắn người. Trong đầu, những dòng chữ tôi từng viết bỗng hiện lên sống động. Máu, sự phản bội, những trận cãi vã giữa nữ chính và nữ phụ, những kế hoạch độc ác… và giờ, tôi… chính là nữ phụ độc ác trong truyện!
“Không… không thể nào… tôi không muốn làm phản diện!” – tôi hét lên, cố vùng vẫy khỏi chiếc giường, nhưng cơ thể như bị trói chặt.
Lục Viễn Thâm nhún vai, ánh mắt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh: “Không ai ép nàng làm phản diện đâu. Nhưng… nàng nên biết, trong thế giới này, mỗi hành động của nàng đều có hậu quả. Nàng muốn sống sót? Hãy nhớ… nữ phụ thường không sống lâu.”
Tôi nuốt nước bọt, đầu óc quay cuồng: “Không đời nào, tôi chỉ muốn ăn ngon ngủ yên, xem phim và viết truyện thôi… sao lại rơi vào thế này?”
Ngay khi đứng dậy, tôi phát hiện bàn tay mình vẫn còn giữ một vật quen thuộc – bản thảo truyện cuối cùng. Tôi mở ra, từng trang từng trang y như sống động, chữ viết như nhảy múa trên giấy. Chỉ khác là… bây giờ, mỗi dòng chữ đều in hằn trên thực tế, hiện hữu xung quanh tôi.
Tôi thử giơ tay, chạm vào… và bỗng nhiên, cảnh vật ngoài cửa sổ thay đổi. Một cánh cổng dẫn ra khu vườn mà tôi đã viết trong truyện, nơi nữ chính từng khóc thầm khi bị nữ phụ dọa nạt.
“Không… không thể…” – tôi lắp bắp. Chỉ trong vài giây, tôi hiểu ra một điều kinh khủng: mọi thứ trong truyện đều có thể diễn ra trước mắt tôi. Và nếu tôi không cẩn thận, nữ phụ sẽ lại bị hại… còn tôi sẽ không sống sót.
Tôi hít một hơi, cố trấn tĩnh. Đây là thế giới mà tôi từng tạo ra, nghĩa là tôi… có lợi thế. Tôi biết mọi tình tiết sắp diễn ra, biết nam chính sẽ làm gì, nữ chính sẽ phản ứng ra sao.
“Được rồi, Ninh Tố… lần này, ta sẽ… né chết.” – tôi tự nhủ.
Lục Viễn Thâm đứng quan sát, ánh mắt vừa nghi ngờ vừa thích thú: “Ninh Tố, nàng định làm gì? Ta cảm giác… nàng không còn giống nữ phụ nữa.”
Tôi bật cười, nụ cười vừa bẽn lẽn vừa tinh nghịch: “Anh… anh đừng nhìn tôi như thế. Tôi… tôi chỉ muốn sống sót thôi!”
Anh tiến tới gần, chạm nhẹ vai tôi: “Sống sót thôi? Ta nghĩ nàng sẽ còn làm nhiều hơn thế.”
Tôi đỏ mặt, hộc tốc lùi lại, nhưng trong lòng, cảm giác… rung động kỳ lạ.
Đêm đó, tôi không ngủ yên. Tôi nằm trên giường, nhìn trần nhà lấp lánh ánh nến, tự hỏi: tôi phải làm sao để tồn tại? Nam chính sẽ thật sự yêu tôi không, hay chỉ là số phận truyện đã định sẵn? Và quan trọng nhất: nếu tôi thay đổi mọi thứ, liệu nữ chính có bị hại không?
Tôi thở dài. Rõ ràng, đây không còn là trò chơi viết truyện nữa. Tôi đã bước vào chính câu chuyện của mình, trở thành nhân vật sống động, phải đối mặt với mọi hậu quả thực sự.
Một giọng nói vang lên trong đầu tôi, gần như thì thầm:
“Ninh Tố… lần này, nàng không còn viết bằng bàn tay nữa. Mọi hành động của nàng… sẽ định đoạt thế giới này.”
Tim tôi đập mạnh. Tôi vừa sợ, vừa háo hức. Cảm giác này… thật lạ lùng.
Đúng rồi… thế giới này không phải trò chơi. Nhưng tôi – Ninh Tố – sẽ sống sót. Và lần này, nữ phụ sẽ không chết nữa.