Sáng hôm sau, ánh nắng xuyên qua rèm cửa đỏ thẫm, tạo ra những dải sáng mềm mại trên sàn gỗ. Tôi mở mắt ra, nằm trong chiếc giường lớn mà chỉ cần một cú chạm tay cũng cảm nhận được sự xa hoa đến rợn người. Lại là cảm giác quen mà lạ, vừa sợ vừa… hồi hộp.
Tôi ngồi dậy, nhìn xung quanh. Bộ y phục đêm qua vẫn còn trên người, và thứ duy nhất khiến tôi cảm thấy bình thường giữa cảnh vật như trong truyện là… bản thảo. Nó vẫn nằm trên bàn, y hệt trang cuối cùng tôi viết hôm qua. Nhưng giờ, từng dòng chữ, từng chi tiết dường như đang sống, chuyển động, như thể chờ đợi tôi thao tác thêm.
Tôi hít một hơi dài, tự nhủ: “Được rồi Ninh Tố, bây giờ không phải lúc hoảng loạn nữa. Nếu muốn sống sót, mình phải… thông minh. Chỉ cần né chết và thay đổi hành vi của nữ phụ là đủ.”
Nhưng nghĩ thì dễ. Thực tế… khó hơn nhiều.
Ngay khi tôi chuẩn bị bước xuống giường, một âm thanh quen thuộc vang lên. “Ninh tiểu thư…”
Tôi quay lại và thấy Lục Viễn Thâm đang đứng cửa, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa lạ lùng. Anh mặc bộ vest tối màu, chỉnh tề, nhưng ánh sáng từ cửa sổ hắt lên khuôn mặt, khiến vẻ đẹp lạnh lùng của anh dường như hòa vào cả căn phòng.
“Chào buổi sáng, Ninh Tố. Ngủ ngon không?”
Tôi ấp úng: “Ng… ngon… ư…? À… cũng tạm được.” Cả người tôi run run, cố tìm cách bình tĩnh, nhưng cảm giác trái tim bị ai bóp chặt vẫn không dứt.
Anh bước vào, nhìn tôi chăm chú, rồi nhếch môi cười. Một nụ cười không quá rộng nhưng đủ để làm tôi đỏ mặt. “Hôm qua… nàng đã thay đổi một vài hành động. Ta nhận ra. Nàng có định tiếp tục như vậy không?”
Tôi hắng giọng, cố làm ra vẻ tự tin: “Đương nhiên… tôi chỉ muốn… sống sót thôi!”
Anh cười khẽ, ánh mắt lóe lên một tia gì đó… gần giống như tò mò, gần giống như thích thú. Tôi nhanh chóng lùi lại một bước, cố gắng giữ khoảng cách an toàn. Nhưng rõ ràng, chỉ riêng ánh mắt anh thôi, tôi cũng cảm thấy tim mình đập loạn nhịp.
Đúng lúc đó, cánh cửa phụ mở ra, và bước vào… nữ chính gốc của truyện. Cô ấy hiền lành, dịu dàng, khuôn mặt toát ra vẻ ngây thơ, nhưng không hề biết nguy hiểm đang rình rập xung quanh.
“Sáng nay, Ninh tiểu thư và Lục công tử dùng trà chứ?” – cô hỏi, giọng nhẹ nhàng, không hề nghi ngờ điều gì.
Tôi nuốt nước bọt, trong lòng vừa thở phào vừa lo lắng. Nếu nữ chính nhìn tôi với ánh mắt thù ghét… thì sao? Nhưng tôi quyết định mỉm cười, cố gắng tỏ ra thân thiện: “À… uống trà thì tốt… nhỉ?”
Cô ấy mỉm cười, không biết rằng chỉ vài phút nữa, mọi tình tiết sẽ bị tôi… thay đổi.
Tôi bắt đầu đi vòng quanh phòng, quan sát mọi thứ. Căn phòng, nội thất, những vật dụng, cả cách ánh sáng chiếu lên đều đúng như mô tả trong truyện. Tôi chợt nhận ra: mình có thể “tận dụng” mọi chi tiết để sống sót, né tránh những tình huống nguy hiểm mà trước đây nữ phụ phải chịu.
Sau bữa sáng, tôi quyết định thử một “thí nghiệm nhỏ”: không can thiệp vào nữ chính, không làm gì khiến cô ấy bị hại, nhưng vẫn phải giữ hình tượng nữ phụ thông minh, sắc sảo. Tôi mỉm cười, cúi chào nữ chính: “Cô… cô đi trước đi nhé.”
Cô ấy gật đầu: “Ừ, hôm nay còn nhiều việc phải làm mà.” Nụ cười hiền lành ấy khiến tôi vừa thấy nhẹ nhõm vừa… hơi xấu hổ. Trước đây, tôi từng viết cảnh nữ phụ cố tình làm nữ chính bị hại, nhưng giờ, tôi quyết định… bỏ hết.
Đi ra vườn, tôi thử hít một hơi thật sâu, ngửi mùi hoa nhài, mùi cỏ ướt sương. Không gian yên bình khiến tôi tạm quên đi cảm giác hồi hộp. Nhưng sự bình yên này, tôi biết, chỉ là tạm thời. Trong truyện, sẽ luôn có những cạm bẫy chờ đợi. Và tôi – nữ phụ – nếu không cẩn thận, sẽ lại gặp tai họa.
Tôi vừa đi vừa suy nghĩ: phải làm sao để nam chính… không nghi ngờ hành vi “thay đổi” của tôi? Anh ấy thông minh, tinh tế, nhìn ra sự khác lạ là chuyện sớm muộn. Tôi phải vừa tự bảo vệ mình, vừa tránh làm anh nghi ngờ, và… nếu có thể, hãy khiến anh… thích tôi.
Ý nghĩ này làm tôi đỏ mặt, thầm tự nhủ: “Không được, Ninh Tố. Trước mắt, sống sót là ưu tiên số một. Những chuyện khác… từ từ tính.”
Đến chiều, khi tôi bước vào phòng học cùng nữ chính, một sự kiện bất ngờ xảy ra. Trong truyện, đây là lúc nữ phụ từng gây ra tai nạn nhỏ, khiến nữ chính ngã xuống bậc thang, và từ đó mâu thuẫn nảy sinh. Nhưng lần này, tôi đã can thiệp. Tôi tránh xa, giữ khoảng cách an toàn, và chỉ vô tình làm rơi cuốn sách gần nữ chính, đủ để cảnh vật diễn ra nhưng không gây hại.
Nam chính đứng ở góc phòng, theo dõi toàn bộ cảnh tượng. Tôi có thể cảm nhận ánh mắt anh hướng về mình, sắc bén nhưng có chút tò mò. Tim tôi đập nhanh. Nếu anh nhận ra sự thay đổi, sao tôi giải thích đây? Tôi mím môi, cố gắng tỏ ra bình thường, nhưng cảm giác như mỗi bước chân, mỗi cử chỉ đều bị anh đọc vị.
Sau buổi học, tôi quyết định thử một bước “cao cấp” hơn: tiếp cận nam chính một cách… tinh tế, không quá gần nhưng đủ để anh chú ý. “Lục công tử, hôm nay trời đẹp quá nhỉ?” – tôi hỏi, giọng nhẹ nhàng, cố tình trêu chọc.
Anh nhếch môi cười, ánh mắt lóe lên tia gì đó: “Đúng là trời đẹp. Nhưng nàng… dường như khác hôm qua.”
Tôi lúng túng, đỏ mặt, cố gắng giải thích: “À… Ừ… chắc do tâm trạng hôm nay… vui hơn.”
Anh cười, nhưng không nói thêm gì, chỉ nhìn tôi với ánh mắt vừa như dò xét, vừa như… quan tâm. Tim tôi đập nhanh, biết mình vừa chọc vào một thứ cảm xúc kỳ lạ: nam chính si tình, nhưng cũng khó nắm bắt.
Buổi tối, khi trở về phòng, tôi ngồi xuống, mở bản thảo ra, bắt đầu viết lại những ghi chú:
Tránh mọi hành vi hại nữ chính.
Không để nam chính nghi ngờ thay đổi.
Tận dụng kiến thức về tình tiết để né chết và tạo tình huống ngọt – hài.
Tôi ngẫm nghĩ, mỗi hành động của mình giờ đây đều quan trọng hơn bao giờ hết. Một quyết định sai lầm nhỏ thôi, nữ phụ sẽ gặp nguy, nam chính sẽ nghi ngờ, nữ chính sẽ bị tổn thương… và thế giới này sẽ quay về bi kịch cũ.
Nhưng một ý nghĩ khác cũng nảy sinh: nếu tôi thật sự thay đổi hành vi, liệu có thể khiến nam chính dần thích tôi không? Ý nghĩ này vừa hồi hộp, vừa đáng sợ, vừa… khiến tôi đỏ mặt. Tôi tự nhủ: “Không, hiện tại vẫn ưu tiên số một là sống sót. Còn mọi chuyện khác… từ từ tính.”
Tôi gập bản thảo lại, nhìn ra cửa sổ. Ánh trăng nhạt chiếu xuống vườn, mấy bông hoa nhài rung rinh trong gió. Cảm giác yên bình nhưng cũng đầy thử thách. Tôi biết, những ngày sắp tới sẽ là một cuộc chiến tinh thần và cảm xúc – nhưng cũng đầy cơ hội.
Và lần này, tôi – Ninh Tố – quyết định một điều: nữ phụ sẽ không chết, sẽ sống sót, và… sẽ tìm được cách khiến nam chính để ý, nhưng theo cách riêng của mình.