Sáng hôm đó, tôi thức dậy với tâm trạng vừa háo hức vừa căng thẳng. Sau vài ngày quan sát, tôi nhận ra rằng việc sống sót trong thế giới truyện không chỉ cần cẩn trọng mà còn cần… sáng tạo. Nếu cứ né tránh tất cả, nam chính sẽ sớm nhận ra sự khác lạ, còn nữ chính có thể trở nên xa cách vì thiếu tương tác.
Tôi đứng trước gương, nhìn khuôn mặt phản chiếu của mình. Bộ y phục màu trắng pha đỏ vẫn ôm sát cơ thể, thêu tinh xảo, khiến tôi vừa cảm thấy quen thuộc, vừa thấy… xa lạ. Tôi hít một hơi thật sâu: “Ninh Tố, hôm nay sẽ là ngày thử thách. Hãy khiến mọi thứ vừa an toàn, vừa… thú vị.”
Bước xuống sàn, tôi mở cửa phòng. Lục Viễn Thâm đang đứng ở hành lang, ánh mắt sắc lạnh nhưng đầy tò mò. Anh không mặc vest như hôm qua, mà là bộ áo khoác dài, cắt may chuẩn, tôn dáng. Ngay lập tức, tim tôi đập nhanh.
“Chào buổi sáng, Ninh Tố.”
Tôi đáp lại, cố tỏ ra bình thường: “Chào… chào buổi sáng.” Giọng tôi hơi run, nhưng tôi mỉm cười, cố giấu cảm giác hồi hộp.
Anh bước đến gần, ánh mắt dõi theo từng cử chỉ của tôi. Tôi thầm nhủ: “Chỉ cần giữ khoảng cách vừa đủ, anh ấy sẽ chú ý, nhưng không nghi ngờ gì.”
Hôm nay có một sự kiện nhỏ trong học viện: nữ chính cần chuẩn bị cho một buổi biểu diễn, và tôi được phân công giúp đỡ. Đây là cơ hội hoàn hảo để tôi tạo ra những tình huống vừa an toàn, vừa khiến nam chính chú ý.
Khi đến nơi, tôi thấy nữ chính đang tất bật sắp xếp đạo cụ. Cô ấy nhìn tôi, giọng nhẹ nhàng: “Cảm ơn Ninh tiểu thư đã giúp.”
Tôi mỉm cười, cố tỏ ra tự nhiên: “Không sao, cùng nhau chuẩn bị sẽ nhanh hơn mà.”
Trong khi sắp xếp, tôi vô tình làm rơi một cái hộp chứa đạo cụ nhỏ. Thay vì để nữ chính dính rắc rối, tôi nhanh chóng cúi xuống nhặt, nhưng vô tình va vào nam chính đang đứng gần đó.
“Ồ…” – anh hơi lùi lại, ánh mắt dõi theo tôi, vừa sắc bén vừa có vẻ thích thú.
Tôi đỏ mặt, hộc tốc lùi lại, lúng túng: “Xin lỗi, xin lỗi… tôi không cố ý.”
Anh cười khẽ, ánh mắt lóe lên một tia gì đó, khiến tôi cảm giác tim mình đập nhanh hơn. Tôi tự nhủ: “Được rồi, Ninh Tố. Đây là hiệu ứng mong muốn: chú ý nhưng không nghi ngờ. Tạm thời thành công.”
Khi chuẩn bị xong, tôi phát hiện một tình huống dở khóc dở cười: nữ chính vô tình làm rơi một phần trang phục quan trọng. Nếu theo kịch bản cũ, nữ phụ sẽ chen vào tạo rắc rối, khiến nữ chính bị xấu hổ hoặc gặp nguy hiểm. Nhưng lần này, tôi quyết định… giúp một cách kín đáo.
Tôi nhanh chóng nhặt trang phục, đưa lại cho nữ chính: “Cô cẩn thận, đừng để hỏng mất.”
Cô ấy nhìn tôi, hơi ngạc nhiên nhưng nở nụ cười: “Cảm ơn Ninh tiểu thư.”
Lục Viễn Thâm đứng gần đó, ánh mắt không rời tôi, và có lẽ chính vì cách tôi giúp, nụ cười của anh trở nên mềm mại hơn. Tôi đỏ mặt, hộc tốc lùi lại một bước, thầm nhủ: “Không được, Ninh Tố. Hiện tại ưu tiên số một vẫn là sống sót. Còn anh ấy… cứ để từ từ.”
Buổi chiều, một tình huống khó chịu khác xuất hiện. Trong lúc dọn dẹp, tôi vô tình vướng phải dây điện khiến mấy đạo cụ rơi vỡ. Trước đây, nữ phụ sẽ lặng lẽ rút lui hoặc trêu chọc nữ chính để tăng drama. Nhưng lần này, tôi quyết định: tự chịu trách nhiệm và nhanh chóng dọn dẹp.
Lục Viễn Thâm tiến đến, nhìn tôi cúi xuống nhặt đạo cụ, ánh mắt dõi theo từng hành động. Anh nhếch môi cười: “Ninh Tố, nàng thay đổi cách ứng xử… khá đáng ngạc nhiên.”
Tôi đỏ mặt, ngẩng lên, cố tỏ ra bình thường: “À… tôi… chỉ muốn… mọi thứ ổn thôi.”
Anh cười khẽ, ánh mắt vẫn dõi theo tôi. Tim tôi đập mạnh, cảm giác vừa hồi hộp vừa ngọt ngào. Tôi tự nhủ: “Được rồi, Ninh Tố, bước này vừa an toàn, vừa khiến nam chính chú ý. Hoàn hảo.”
Chiều muộn, khi mọi người rời khỏi phòng chuẩn bị, tôi quyết định thử một bước “cao cấp” hơn: tạo một tình huống nhỏ dở khóc dở cười để gây chú ý với nam chính nhưng vẫn không gây nguy hiểm.
Tôi cầm một cuốn sách, bước đi cẩn thận nhưng vô tình trượt chân, suýt ngã. Ngay lập tức, Lục Viễn Thâm nắm lấy tay tôi, kéo tôi đứng vững.
“Cẩn thận!” – anh nói, giọng vừa nghiêm nghị vừa ấm áp.
Tim tôi đập loạn nhịp, mặt đỏ bừng. Tôi cố gắng thở đều: “Cảm ơn… cảm ơn anh.”
Anh chỉ nhìn tôi, ánh mắt lóe lên một tia tinh nghịch: “Ninh Tố, nàng vẫn hay gặp rắc rối nhỉ?”
Tôi cười gượng, lúng túng: “À… chắc do… quá vội thôi.”
Anh cười, không nói thêm gì, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo tôi. Tôi tự nhủ: “Được rồi, Ninh Tố. Đây là hiệu ứng tối đa: chú ý, rung động, nhưng an toàn. Thành công tuyệt đối.”
Buổi tối, khi trở về phòng, tôi mở bản thảo ra và bắt đầu ghi chú. Hôm nay tôi đã thử nghiệm một loạt chiến thuật:
Giúp nữ chính một cách kín đáo, không gây nguy hiểm.
Tạo những tình huống dở khóc dở cười với nam chính, khiến anh chú ý nhưng không nghi ngờ.
Điều chỉnh mọi hành động để vừa giữ hình tượng nữ phụ, vừa tránh rủi ro.
Mỗi bước đi đều như đi trên dây, vừa hồi hộp, vừa kích thích. Tôi nhận ra rằng, việc sống sót trong thế giới của chính mình không hề dễ dàng, nhưng cũng cực kỳ thú vị.
Một cảm giác lạ lùng nảy sinh: tôi bắt đầu thích thú với việc điều khiển số phận, với việc thay đổi tình tiết, và… với việc nam chính dần chú ý tới mình. Một cảm giác vừa hồi hộp, vừa ngọt ngào, vừa đáng sợ, khiến tôi không thể rời mắt khỏi anh.
Đêm đó, tôi nằm trên giường, nhìn trần nhà ánh nến nhạt, cảm giác vừa mệt vừa hưng phấn. Tôi biết rằng những ngày tới sẽ còn đầy thử thách:
Nữ chính vẫn hiền lành, không biết nguy cơ.
Nam chính sẽ tiếp tục chú ý, và có lẽ sẽ bắt đầu hành động gần gũi hơn.
Tôi phải tiếp tục cân bằng mọi hành động: vừa an toàn, vừa tạo tình huống thú vị, vừa dần khiến nam chính chú ý.
Nhưng lần này, tôi đã có kinh nghiệm, đã học được cách sử dụng kiến thức truyện để thay đổi tình tiết mà vẫn an toàn. Tôi tự nhủ: “Ninh Tố, nữ phụ sẽ không chết nữa. Và lần này, sẽ là nữ phụ thông minh, mưu trí… nhưng cũng biết tận hưởng cảm giác… rung động.”