ta là nữ phụ phản diện sao?

Chương 3: Những bước đi mạo hiểm của nữ phụ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, ánh nắng len qua rèm cửa, chiếu lên khuôn mặt tôi, khiến tôi cảm thấy vừa tỉnh táo vừa căng thẳng. Ngồi dậy trên chiếc giường lớn quen thuộc, tôi liếc nhìn bản thân trong gương. Bộ y phục hôm qua vẫn còn thơm mùi vải mới, thêu tinh xảo, đúng như tôi từng miêu tả trong truyện. Tôi hít một hơi sâu, tự nhủ: “Ninh Tố, hôm nay sẽ là ngày quan trọng. Không thể mắc sai lầm.”

Tôi rời giường, bước xuống sàn gỗ lạnh, đi đến bàn, nơi bản thảo vẫn nằm mở. Những dòng chữ sống động, dường như muốn nhảy ra khỏi giấy, nhắc nhở tôi rằng mình đang sống trong chính thế giới mình từng viết. Tôi lật lại các trang, ghi chú từng chi tiết: cảnh nào nguy hiểm, nam chính xuất hiện ở đâu, nữ chính sẽ làm gì. Mỗi thông tin đều quan trọng nếu tôi muốn sống sót và… giữ vị trí của mình mà không bị nghi ngờ.

Trong lúc đang suy nghĩ, cánh cửa mở ra, Lục Viễn Thâm bước vào. Anh mặc bộ vest tối màu, ánh mắt sắc như dao, nhưng vẫn giữ một vẻ quyến rũ lạ kỳ. “Sáng sớm mà đã làm gì?” – Anh hỏi, giọng điềm tĩnh nhưng ẩn chút tò mò.

Tôi cố gắng tỏ ra bình thường, đáp: “À… chỉ là… xem lại bản thảo thôi. Chuẩn bị cho hôm nay mà.” Tôi mỉm cười nhẹ, nhưng tim đập nhanh đến mức tôi cảm thấy có thể nghe thấy nhịp tim mình.

Anh nhếch môi cười, ánh mắt vẫn dõi theo tôi, như muốn đọc tâm trí tôi. Tôi thầm thở dài: “Được rồi, Ninh Tố, bình tĩnh. Nhìn như vậy thôi, đừng có lộ dấu hiệu lo sợ.”

Hôm nay là buổi tập luyện của nữ chính – một cảnh mà trước đây nữ phụ sẽ cố tình chen vào, tạo ra một tai nạn nhỏ để nữ chính bị thương. Tôi đã lên kế hoạch từ trước: lần này, tôi sẽ thay đổi hoàn toàn, tránh xa nữ chính, nhưng vẫn giữ được vẻ thanh lịch, thông minh, không làm mất hình tượng nữ phụ.

Khi đi đến phòng tập, tôi nhìn thấy nữ chính đang tập luyện, ánh mắt tập trung nhưng dịu dàng. Tôi nở một nụ cười, tiến lại gần và nhẹ nhàng hỏi: “Cô… có cần tôi giúp không?”

Nữ chính hơi giật mình, nhưng mỉm cười: “Cảm ơn, không sao đâu. Tôi muốn tự làm.”

Tôi gật đầu, đứng bên cạnh quan sát. Mỗi bước đi, mỗi động tác đều phải cẩn trọng. Chỉ một sai lầm nhỏ thôi, nữ phụ sẽ lại trở thành tâm điểm nguy hiểm. Tôi nhắm mắt, tưởng tượng trước từng chi tiết, kiểm soát mọi hành động của mình một cách tỉ mỉ.

Trong khi đó, Lục Viễn Thâm đứng ở góc phòng, ánh mắt dõi theo tôi. Tôi có thể cảm nhận sự chú ý của anh, sắc bén nhưng đầy tò mò. Tim tôi đập nhanh, tự nhủ: “Anh ấy nhận ra tôi thay đổi chưa? Nếu nhận ra, sao giải thích đây?”

Buổi tập luyện kết thúc, và đúng như dự đoán, một sự cố nhỏ xảy ra. Một quả bóng trượt khỏi tay nữ chính, lăn về phía tôi. Trước đây, nữ phụ sẽ giả vờ không quan tâm, để nữ chính vấp ngã. Nhưng lần này, tôi nhanh chóng lao tới, đỡ quả bóng và cười: “Cẩn thận nhé, không muốn bị thương đâu.”

Ánh mắt nữ chính nhìn tôi, vừa ngạc nhiên vừa biết ơn. Tôi mỉm cười, tự nhủ: “Được rồi, bước đầu thành công. Cô ấy không bị hại, mình vẫn giữ hình tượng, và nam chính… anh ấy chắc chắn đang chú ý rồi.”

Lục Viễn Thâm bước tới gần, ánh mắt lóe lên một tia gì đó, khiến tôi cảm thấy tim đập mạnh hơn. “Ninh Tố, nàng làm thế… khác hôm qua.”

Tôi hắng giọng, cố gắng bình tĩnh: “À… hôm nay cảm thấy phải giúp thôi.”

Anh chỉ nhìn tôi, nụ cười nửa miệng, không nói thêm gì. Tôi đỏ mặt, lùi lại một bước, cố gắng giấu cảm giác rung động vừa xuất hiện.

Chiều đến, tôi được giao nhiệm vụ cùng nữ chính và nam chính chuẩn bị một sự kiện nhỏ trong học viện. Đây là cảnh mà trước đây nữ phụ từng tạo ra hiểu lầm, khiến nữ chính buồn bã và nam chính tức giận. Tôi thở dài, biết rằng mình phải hết sức cẩn thận.

Khi chuẩn bị, tôi quan sát mọi thứ xung quanh, tính toán từng bước đi. Nếu để xảy ra sai sót, nữ chính sẽ bị tổn thương và nam chính sẽ nghi ngờ hành vi của tôi. Tôi quyết định: sẽ tiếp cận nam chính một cách tinh tế, vừa đủ để anh chú ý, nhưng không lộ ý đồ.

“Lục công tử, hôm nay trời đẹp quá nhỉ?” – Tôi nói, giọng nhẹ nhàng, cố tình tạo cảm giác vô tư.

Anh ngước lên, ánh mắt sắc bén nhưng không quá nghiêm: “Đúng là trời đẹp. Nhưng nàng… dường như khác hôm qua.”

Tôi lúng túng, đỏ mặt: “À… chắc… do tâm trạng tốt hơn thôi.”

Anh mỉm cười, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo tôi, khiến tim tôi đập nhanh. Tôi biết, chỉ một hành động sai lầm thôi, nam chính sẽ nhận ra điều bất thường. Tôi phải vừa giữ an toàn cho nữ chính, vừa tránh bị nghi ngờ, và… nếu có thể, khiến anh dần chú ý tới mình.

Buổi tối, khi trở về phòng, tôi ngồi xuống, mở bản thảo ra. Tôi bắt đầu viết lại những ghi chú:

Tránh mọi hành vi hại nữ chính.

Không để nam chính nghi ngờ thay đổi.

Tận dụng kiến thức về tình tiết để né chết và tạo tình huống ngọt – hài.

Mỗi quyết định giờ đây đều quan trọng hơn bao giờ hết. Một hành động sai lầm nhỏ thôi, nữ phụ sẽ gặp nguy, nam chính sẽ nghi ngờ, nữ chính sẽ bị tổn thương… và thế giới này sẽ quay về bi kịch cũ.

Nhưng một ý nghĩ khác nảy sinh: nếu tôi thật sự thay đổi hành vi, liệu có thể khiến nam chính dần thích tôi không? Ý nghĩ này vừa hồi hộp, vừa đáng sợ, vừa khiến tôi đỏ mặt. Tôi tự nhủ: “Không, hiện tại vẫn ưu tiên số một là sống sót. Còn mọi chuyện khác… từ từ tính.”

Tôi gập bản thảo lại, nhìn ra cửa sổ. Ánh trăng nhạt chiếu xuống vườn, mấy bông hoa nhài rung rinh trong gió. Cảm giác yên bình nhưng đầy thử thách. Tôi biết, những ngày sắp tới sẽ là một cuộc chiến tinh thần và cảm xúc – nhưng cũng đầy cơ hội.

Trong vài ngày tiếp theo, tôi bắt đầu thực hành những kế hoạch tinh tế hơn:

Khi nữ chính gặp rắc rối, tôi tìm cách hỗ trợ nhẹ nhàng, không làm nổi bật.

Khi nam chính xuất hiện, tôi giữ khoảng cách an toàn nhưng đủ để anh chú ý đến từng cử chỉ, ánh mắt.

Khi tình huống nguy hiểm bất ngờ xuất hiện, tôi nhanh chóng tính toán đường đi nước bước, tránh rủi ro cho cả nữ chính và bản thân.

Mỗi bước đi đều mang cảm giác mạo hiểm, vừa hồi hộp, vừa kích thích. Tôi nhận ra rằng, việc sống sót trong thế giới của chính mình không hề dễ dàng, nhưng cũng đầy thú vị.

Và dần dần, một cảm giác kỳ lạ xuất hiện trong lòng tôi: tôi bắt đầu thích thú với việc điều khiển số phận, với việc thay đổi tình tiết, với việc… nam chính dần chú ý tới mình. Một cảm giác vừa hồi hộp, vừa ngọt ngào, khiến tôi không thể nào rời mắt khỏi anh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×