ta xa nhau

Chương 3: Những Lối Rẽ Im Lặng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng, Thục Anh rời khỏi nhà sớm. Không tiếng báo trước, không lời chào. Chỉ là tiếng cửa khép nhẹ, như mọi ngày. Minh Hòa tỉnh giấc vì âm thanh ấy, nhưng không bước ra. Anh nằm im, lắng nghe sự trống vắng quen thuộc len vào từng hơi thở.

Dưới bếp, bữa sáng không còn được chuẩn bị từ sớm như trước. Trên bàn là tờ giấy ghi vội dòng chữ:

“Còn bánh mì và trứng trong tủ. Em họp ở viện đến tối.”

Chữ viết của chị vẫn mềm mại như xưa, nhưng bây giờ lại giống lời nhắn của một người bạn trọ hơn là của vợ chồng.


Buổi trưa, Minh Hòa ngồi trong văn phòng với những báo cáo dày cộm. Anh nhìn ra cửa sổ, ánh nắng tháng Tám rơi rớt nhạt nhòa trên mặt sàn. Cảm giác chênh vênh len lỏi trong lòng.

Anh cầm điện thoại, nhấp vào cửa sổ chat với Lan Chi. Một dòng tin nhắn vẫn còn nằm đó từ đêm qua:

“Nếu anh cảm thấy cần một người để nói chuyện, em vẫn ở đây.”

Anh chưa trả lời. Nhưng lúc này, trong đầu anh chỉ nghĩ đến giọng nói nhẹ nhàng ấy, ánh mắt dịu dàng ấy. Và… cảm giác được lắng nghe, được nhìn thấy như một người đàn ông – không phải một cỗ máy kiếm tiền hay một người cha trách nhiệm.


Buổi chiều, Minh Hòa ghé vào một quán ăn nhỏ – nơi trước kia anh và Thục Anh hay tới mỗi cuối tuần. Quán vẫn vậy, nhưng người xưa không còn.

Anh ngồi vào góc bàn cũ, gọi một phần cơm cá kho tiêu, món chị từng thích nhất.

Bất giác, anh nhớ lại một chiều mưa nhiều năm về trước. Cả hai đội mưa đến quán, ướt sũng, cười như trẻ con. Chị ngồi bên, vừa ăn vừa lau tóc cho anh bằng khăn giấy, trách yêu:
“Lớn rồi mà không biết mang dù.”

Giờ đây, cũng mưa, cũng quán cũ, nhưng là anh một mình. Không ai lau tóc, không ai trách yêu. Chỉ có những ký ức âm thầm gặm nhấm.


Tối hôm đó, khi về đến nhà, Minh Hòa thấy Thục Anh đang ngồi trong phòng khách. Chị mặc áo khoác mỏng, tóc còn ướt. Trông chị mệt mỏi, như vừa qua một ngày dài không thở nổi.

“Em ăn chưa?” – Anh hỏi.
“Không đói.”
“Để anh nấu chút gì nhé?”
“Thôi.”

Anh ngồi xuống ghế đối diện, cố bắt nhịp cuộc trò chuyện:

“Anh thấy dạo này mình ít nói chuyện quá.”
Thục Anh ngẩng lên, ánh mắt mệt mỏi: “Vì còn gì để nói đâu.”

Minh Hòa im lặng. Đúng vậy, còn gì để nói khi mà mỗi câu nói đều bắt đầu bằng sự xa cách và kết thúc bằng lặng im?

Chị nhìn anh hồi lâu rồi buông một câu khẽ như tiếng gió:

“Có khi nào… mình chỉ đang cố duy trì một thứ gọi là ‘gia đình’ vì thói quen, chứ không còn yêu nữa không?”

Tim Minh Hòa thắt lại. Lời nói ấy không khác gì một vết dao xé vào vùng cảm xúc anh đã cố chối bỏ.

“Anh không biết…” – Anh thành thật.

“Vậy thì em biết. Em đã nghĩ đến chuyện đó lâu rồi.”


Đêm xuống. Minh Hòa bước ra ban công, ngồi một mình dưới ánh đèn mờ. Anh rút điện thoại ra, lần này là anh chủ động nhắn cho Lan Chi:

“Mai em có rảnh không? Anh muốn gặp em.”

Bấm gửi xong, anh ngẩng đầu nhìn trời. Những vì sao không còn rõ như xưa. Chỉ có mây, dày và xám, phủ kín cả bầu không khí.

Anh biết mình đang đứng giữa một lối rẽ – giữa việc cố níu giữ một cuộc hôn nhân đã nguội lạnh, và việc tìm lại chính mình trong một cảm xúc đã tưởng chừng đã chết.

Và có lẽ, điều đáng sợ nhất không phải là hết yêu, mà là cả hai đều biết rõ mình đã không còn yêu, nhưng vẫn lặng im sống tiếp như chưa từng có gì xảy ra.


Kết thúc chương 3.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.