tách cà phê lạnh

Chương 3: Dưới Cơn Mưa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mưa Sài Gòn đến bất chợt, như cảm xúc của Minh khi nghĩ về Hạ. Hôm ấy, anh đến “Góc Nhỏ” khi trời vừa đổ. Tiệm vắng, chỉ vài khách ngồi lác đác. Hạ đứng sau quầy, ánh mắt đượm buồn, khác hẳn nụ cười thường ngày. Minh gọi cà phê, nhưng lần này anh không ngồi vào góc quen thuộc. Anh chọn bàn gần quầy, muốn gần Hạ hơn, dù chỉ một chút.

Hạ đưa ly cà phê, kèm mẩu giấy: “Mưa làm tui nhớ nhà. Anh có hay nhớ gì không?” Minh đọc, lòng khẽ động. Anh viết lại: “Tôi nhớ những ngày không phải lo nghĩ gì. Cô nhớ gì ở nhà?” Hạ đọc xong, ngần ngừ, rồi viết: “Mùi biển, và những ngày không phải giả vờ mạnh mẽ.” Minh nhìn dòng chữ, cảm giác như chạm vào một góc sâu kín trong lòng Hạ.

Họ bắt đầu nói chuyện nhiều hơn, không chỉ qua giấy. Những lúc tiệm vắng, Hạ kể về quê cô, một thị trấn nhỏ ở Nha Trang, nơi cô từng chạy chân trần trên bãi cát. Minh kể về thời sinh viên, khi anh và bạn bè mơ mộng thay đổi thế giới bằng công nghệ. Nhưng anh không nhắc đến dự án thất bại, cũng như Hạ không nói về lý do cô rời quê lên Sài Gòn.

Một tối, mưa lớn, Minh ở lại tiệm đến giờ đóng cửa. Hạ mời anh ngồi lại, pha một ly cà phê nóng cho cả hai. Họ ngồi đối diện, lần đầu tiên nói chuyện trực tiếp, không qua giấy. Hạ kể về mẹ cô, người phụ nữ mạnh mẽ nhưng hay lo lắng, và cách cô từng hứa sẽ sống thật tốt để mẹ yên tâm. Minh chia sẻ về áp lực công việc, về những đêm thức trắng để sửa lỗi code, chỉ để rồi thất bại.

“Anh có bao giờ muốn bỏ hết chưa?” Hạ hỏi, ánh mắt chân thành. Minh gật đầu. “Có, nhưng rồi tôi nghĩ, nếu bỏ, tôi sẽ tiếc.” Hạ mỉm cười, nhưng nụ cười ấy buồn hơn thường lệ. Cô nói khẽ: “Tui cũng sợ tiếc, nhưng có những thứ, buông tay còn khó hơn giữ.”

Đêm đó, Minh về nhà, lòng nặng trĩu. Anh biết Hạ đang giấu một câu chuyện, và anh muốn hiểu. Nhưng anh cũng sợ, sợ rằng nếu đào sâu, anh sẽ mất đi những khoảnh khắc này. Trước khi rời tiệm, anh để lại một mẩu giấy: “Cô không cần giả vờ mạnh mẽ với tôi. Tôi ở đây.”

Hạ đọc được, nhưng không trả lời. Cô chỉ nhìn theo bóng Minh khuất trong mưa, tay nắm chặt mẩu giấy.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×