tách cà phê lạnh

Chương 4: Khoảng Cách Mong Manh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mưa Sài Gòn đã tạnh, nhưng không khí vẫn ẩm ướt, như tâm trạng của Minh khi nghĩ về Hạ. Anh bắt đầu nhận ra mình chờ đợi những buổi chiều ở “Góc Nhỏ” không chỉ vì cà phê, mà vì những mẩu giấy, nụ cười, và cả ánh mắt buồn của Hạ. Hôm nay, anh đến sớm, chọn góc quen thuộc gần cửa sổ. Tiệm đông hơn thường lệ, tiếng cười nói rộn ràng, nhưng Minh chỉ chăm chú nhìn Hạ. Cô đang bận rộn sau quầy, mái tóc ngắn buộc vội, vài sợi lòa xòa trước trán.

Khi Hạ mang ly cà phê đến, mẩu giấy viết: “Hôm nay đông, nhưng tui vẫn để ý anh ngồi đây nè!” Minh bật cười, cảm giác ấm áp lan tỏa. Anh viết lại: “Cô bận thế, còn thời gian viết giấy à? Cảm ơn nhé.” Hạ đọc được, khẽ lắc đầu, nụ cười thoáng qua như ánh nắng nhạt. Cô không trả lời ngay, nhưng khi dọn bàn, cô lén nhét một mẩu giấy khác vào tay Minh: “Tui thích viết cho anh, vì anh hay đọc.”

Minh bắt đầu để tâm đến những chi tiết nhỏ về Hạ. Cách cô hay ngâm nga một giai điệu lạ khi lau ly, cách cô dừng lại nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ, như thể đang tìm kiếm điều gì. Anh muốn hỏi, nhưng lại sợ phá vỡ sự cân bằng giữa họ. Thay vào đó, anh viết những câu dài hơn, kể về những ngày anh còn nhỏ, khi mẹ anh thường pha cà phê sáng cho cả nhà. Hạ đáp lại: “Mẹ tui cũng hay pha cà phê, nhưng tui thích trà hơn. Anh thích gì ngoài cà phê?”

Câu hỏi của Hạ làm Minh suy nghĩ. Anh thích gì ư? Có lẽ là những khoảnh khắc này, khi anh ngồi đây, đọc những dòng chữ của cô. Anh viết: “Tôi thích những mẩu giấy này. Cô thì sao?” Hạ đọc xong, không viết lại ngay. Cô chỉ nhìn anh từ xa, ánh mắt như muốn nói điều gì nhưng lại kìm lại. Minh cảm nhận được khoảng cách mong manh giữa họ – gần gũi qua những mẩu giấy, nhưng vẫn xa cách bởi những điều chưa nói.

Một buổi tối, Minh ở lại muộn. Tiệm gần đóng cửa, chỉ còn anh và một vài khách. Hạ mang đến một ly trà nóng, đặt trước mặt anh. “Tặng anh, thử xem. Tui pha đó,” cô nói, giọng nhẹ. Minh ngạc nhiên, nhấp một ngụm. Trà thơm, dịu, khác hẳn vị đắng quen thuộc của cà phê. Anh viết lên hóa đơn: “Trà ngon, nhưng tui vẫn thích cà phê của cô hơn.” Hạ cười, lần đầu tiên Minh thấy cô cười thật rạng rỡ, không vương chút buồn.

Nhưng khoảnh khắc ấy không kéo dài. Khi Minh rời tiệm, anh thấy Hạ đứng ngoài hiên, nhìn mưa lất phất. Cô ôm cuốn sổ nhỏ, ánh mắt xa xăm. Minh muốn bước đến, muốn hỏi cô đang nghĩ gì, nhưng anh dừng lại. Anh viết một mẩu giấy, để lại trên bàn: “Cô hay nhìn mưa, có chuyện gì buồn à? Tui muốn nghe.” Anh không chắc Hạ có đọc được không, nhưng anh hy vọng.

Trên đường về, Minh nghĩ về Hạ, về những mẩu giấy, và về chính mình. Anh nhận ra, từ khi gặp Hạ, anh đã bắt đầu mong chờ ngày mai, điều mà anh chưa từng làm từ lâu. Nhưng anh cũng sợ, sợ rằng Hạ chỉ là một cơn gió thoảng qua, và những mẩu giấy sẽ sớm ngừng xuất hiện.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×