Ngày cuối tuần, “Góc Nhỏ” yên tĩnh lạ thường. Minh đến sớm, mang theo cuốn Cà Phê Cùng Tony mà Hạ gợi ý. Anh ngồi đọc, nhưng tâm trí lại để ý Hạ. Cô hôm nay mặc áo sơ mi trắng, tóc buộc cao, trông tươi tắn hơn. Ly cà phê của anh có mẩu giấy: “Đọc sách tui gợi ý rồi hả? Hay không?” Minh cười, viết lại: “Hay, nhưng tui thích nghe cô kể hơn.”
Hạ đọc được, đỏ mặt, rồi bận rộn với khách. Minh quan sát cô, nhận ra cô luôn giữ khoảng cách với mọi người, kể cả những khách quen. Nhưng với anh, cô dường như cởi mở hơn, qua những mẩu giấy. Minh bắt đầu tự hỏi, Hạ có viết những lời nhắn này cho ai khác không? Anh muốn tin mình đặc biệt, nhưng lại sợ đó chỉ là ảo tưởng.
Giờ nghỉ trưa, Hạ ngồi ở góc tiệm, mở cuốn sổ nhỏ. Minh lén nhìn, thấy cô viết gì đó, rồi gấp lại nhanh chóng. Anh tò mò, nhưng không dám hỏi. Thay vào đó, anh viết: “Cuốn sổ đó là gì? Nhật ký à?” Hạ đọc xong, cười nhẹ, nhưng không trả lời. Cô chỉ viết lại: “Bí mật nhỏ của tui. Anh có bí mật gì không?” Minh ngẫm nghĩ. Bí mật của anh là gì? Là dự án thất bại, là những đêm mất ngủ, hay là cảm giác anh đang dần lệ thuộc vào những mẩu giấy này?
Chiều tà, tiệm vắng dần. Minh quyết định phá vỡ ranh giới. Anh gọi Hạ lại, lần đầu tiên nói trực tiếp: “Cô hay viết về biển, về quê. Có phải cô nhớ nhà lắm không?” Hạ ngạc nhiên, rồi gật đầu. “Ừ, tui nhớ. Nhưng Sài Gòn là nơi tui chọn, dù đôi khi tui không chắc mình đúng hay sai.” Giọng cô trầm, như thể đang kể một câu chuyện dài.
Hạ kể về Nha Trang, về những ngày cô chạy xe đạp dọc bờ biển, về mẹ cô và những buổi sáng thức dậy với mùi muối mặn. Nhưng cô dừng lại khi nhắc đến lý do rời quê. Minh không hỏi thêm, chỉ nói: “Nếu nhớ, cô có thể về thăm. Hay để tôi đi cùng?” Hạ cười, lắc đầu. “Anh tốt thật, nhưng tui chưa sẵn sàng.”
Tối đó, Minh để lại một mẩu giấy dài: “Cô không cần kể hết, nhưng tui muốn hiểu cô hơn. Nếu cô buồn, tui ở đây.” Hạ đọc, ánh mắt thoáng rung động. Cô không viết lại, chỉ gật đầu nhẹ khi Minh rời tiệm. Anh bước đi, lòng nặng trĩu. Anh biết Hạ đang giấu một bí mật, và anh muốn chạm đến, nhưng lại sợ làm cô tổn thương.
Trên đường về, Minh dừng lại ở một góc phố, nhìn dòng xe cộ. Anh nghĩ về Hạ, về cuốn sổ, và về những điều cô chưa kể. Anh tự hỏi, liệu mình có đủ kiên nhẫn để chờ Hạ mở lòng, hay tất cả chỉ là một câu chuyện thoáng qua, như tách cà phê lạnh anh vẫn hay cầm.