Sài Gòn bước vào những ngày cuối thu, gió se lạnh thổi qua những con hẻm nhỏ. Minh đến “Góc Nhỏ” với tâm trạng lẫn lộn. Anh vừa nhận được email từ sếp, yêu cầu sửa lại toàn bộ dự án anh từng nghĩ đã thất bại. Áp lực đè nặng, nhưng anh vẫn muốn đến tiệm, muốn thấy Hạ, muốn đọc những mẩu giấy của cô. Hôm nay, ly cà phê có dòng chữ: “Gió lạnh, anh có mang áo ấm không?” Minh cười, viết lại: “Chưa lạnh bằng cà phê của cô. Nhưng tui ổn, nhờ cô.”
Hạ hôm nay trầm hơn. Cô làm việc, nhưng ánh mắt thường lạc đi đâu đó. Minh để ý, cô hay nhìn điện thoại, rồi cất vội vào túi. Anh muốn hỏi, nhưng lại sợ làm cô khó xử. Thay vào đó, anh viết: “Hôm nay cô buồn à? Kể tui nghe đi, tui giỏi lắng nghe lắm.” Hạ đọc xong, chỉ cười nhẹ, không trả lời. Cô mang đến một đĩa bánh quy nhỏ, đặt trước mặt anh. “Tặng anh, ăn thử đi. Tui tự làm đó,” cô nói, giọng nhẹ.
Bánh quy giòn tan, thoang thoảng vị cam. Minh ăn, cảm giác như đang nếm một chút tâm tư của Hạ. Anh viết: “Bánh ngon, nhưng tui muốn biết cô nghĩ gì hơn.” Hạ đọc, ánh mắt thoáng dao động. Cô viết lại: “Tui ổn, chỉ là nhớ vài thứ. Anh đừng lo.” Nhưng Minh lo, lo rằng Hạ đang giữ quá nhiều trong lòng, lo rằng một ngày cô sẽ biến mất, như cơn gió cuối thu.
Buổi tối, tiệm đóng sớm vì mất điện. Minh và Hạ đứng ngoài hiên, dưới ánh đèn đường mờ ảo. “Anh có bao giờ cảm thấy mình đang chạy trốn không?” Hạ bất ngờ hỏi. Minh ngẫm nghĩ, rồi đáp: “Có, nhưng tui không biết trốn cái gì. Còn cô?” Hạ nhìn xa xăm, nói khẽ: “Tui trốn một người, một câu chuyện, nhưng có lẽ tui không trốn nổi.”
Lời nói của Hạ như mũi kim, đâm vào lòng Minh. Anh muốn hỏi, muốn biết người đó là ai, câu chuyện đó là gì, nhưng anh chỉ nói: “Nếu mệt, cô có thể dựa vào tui.” Hạ mỉm cười, nhưng nụ cười ấy buồn hơn bao giờ hết. Cô đưa anh một mẩu giấy trước khi rời đi: “Cảm ơn anh, nhưng tui chưa biết cách dựa vào ai.”
Minh về nhà, lòng đầy suy tư. Anh mở cuốn Cà Phê Cùng Tony, đọc lại những dòng Hạ từng nhắc. Anh nhận ra, mình không chỉ muốn hiểu Hạ, mà còn muốn bảo vệ cô, dù anh chưa biết từ điều gì.