Đêm hôm đó, cả ký túc xá tắt đèn sớm. Mưa ngoài trời rơi nặng hạt, tiếng gió rít qua khe cửa như tiếng hú dài rợn gáy. Khánh nằm trên giường, mắt mở trừng trừng, không sao chợp nổi.
Đúng lúc chập chờn thiếp đi, cậu nghe thấy một âm thanh khe khẽ, như vọng từ xa xăm:
– … Khánh…
Khánh giật bắn người, bật dậy. Cả phòng tối om, Tuấn và Minh vẫn nằm ngủ say. Khánh nuốt khan, tự trấn an: Chắc do mình tưởng tượng thôi…
Nhưng tiếng gọi ấy lại vang lên, rõ hơn, kéo dài hơn, như có ai đang ghé sát tai cậu mà thì thầm:
– Khánh… ra đây…
Khánh lạnh sống lưng, từng sợi tóc gáy dựng ngược.
Cậu run rẩy bước xuống giường, hé cửa phòng. Hành lang dài tăm tối, ánh đèn vàng lờ mờ chỉ đủ soi một khoảng ngắn. Và ở cuối hành lang, Khánh thấy… một bóng người.
Bóng ấy đứng im, không nhúc nhích, mặt hướng về phía cậu. Khánh nheo mắt, cố nhìn rõ – nhưng càng nhìn, khuôn mặt càng mờ đi, giống hệt gương mặt trong tấm ảnh kỷ yếu.
Tiếng gọi vang lên lần nữa, lần này vang khắp hành lang, trầm thấp, lạnh buốt:
– Khánh… đến đây…
Khánh hoảng loạn, vội đóng sầm cửa lại. Nhưng ngay lập tức, tiếng gõ cốc, cốc, cốc vang lên từ phía ngoài.
Tuấn trở mình, lẩm bẩm:
– Ai gõ cửa thế?
Khánh run lẩy bẩy:
– Có… có ai ngoài kia… gọi tên tớ.
Tuấn bật dậy, gắt:
– Giờ này ai rảnh phá thế?
Cậu mở cửa. Hành lang trống rỗng. Không một bóng người. Gió thốc mạnh vào, lạnh buốt như xuyên qua da thịt.
Tuấn chép miệng, quay lại:
– Thấy chưa? Ảo giác hết thôi. Ngủ đi!
Nhưng Khánh biết, đó không phải ảo giác. Vì ngay khi Tuấn đóng cửa, Khánh vẫn nghe thấy – tiếng thì thầm mơn man sát vành tai:
– Ta… đang ở ngay bên cậu…
Đêm ấy Khánh thiếp đi trong sợ hãi. Trong mơ, cậu thấy mình ngồi trong lớp học, tất cả bàn ghế đều đầy đủ, chỉ có một chiếc ghế trống. Trên bàn ghế ấy, bức ảnh kỷ yếu đặt sẵn, và gương mặt mờ dần xoay lại nhìn thẳng vào cậu.
Bàn tay từ trong bức ảnh vươn ra, chỉ thẳng về phía Khánh. Rồi một loạt giọng nói chồng chất vang lên:
– Khánh… Khánh… Đến lượt cậu rồi…
Cậu gào lên, cố thoát, nhưng chân như dính chặt xuống nền gạch. Hơi lạnh từ bức ảnh lan ra, quấn lấy cậu, kéo dần vào trong khung hình.
Khánh bừng tỉnh, người đầm đìa mồ hôi. Nhưng thứ đáng sợ nhất – không phải cơn mơ. Mà là khi cậu nhìn sang bàn học bên cạnh… bức ảnh kỷ yếu của lớp đang đặt đó, mở đúng trang có gương mặt mờ, và gương mặt ấy lúc này đã hiện lên rõ ràng hơn bao giờ hết – gần như không khác gì Khánh.
Sáng hôm sau, Khánh kể lại với Minh, Phương và Hân. Không ai cười, không ai bảo cậu bị hoang tưởng nữa. Bởi lẽ đêm qua, chính mỗi người họ cũng nghe thấy những tiếng lạ thì thầm gọi tên… trong mơ hoặc ngay lúc tỉnh.
Nhưng điều khác biệt, chỉ có Khánh là thấy tận mắt. Và cũng chỉ có Khánh – gương mặt trong bức ảnh đang trở thành bản sao hoàn hảo.
Khoảng cách trong nhóm giờ đây biến thành một ranh giới run rẩy. Ai cũng hiểu: nếu lời nguyền là thật, thì Khánh sẽ là người đầu tiên biến mất.