Buổi sáng hôm đó, không khí trong lớp căng như dây đàn. Từ sau khi tấm ảnh kỷ yếu “biến đổi”, cả đám bạn đã thôi cười đùa, ai nấy đều dè dặt nhìn Khánh bằng ánh mắt lạ lẫm.
Chiếc ghế cuối dãy, vốn trống suốt từ đầu năm vì bạn cũ chuyển trường, vẫn được giữ nguyên. Chẳng ai ngồi, chẳng ai dám lại gần.
Trong giờ Văn, khi cô giáo đang giảng, Khánh bỗng cảm thấy lạnh dọc sống lưng. Cậu quay đầu lại. Và tim như ngừng đập.
Trên chiếc ghế vốn bỏ trống… có một người đang ngồi.
Người đó cúi đầu, mái tóc rũ xuống che mặt. Bộ đồng phục trắng cũ nát, loang vết ố mờ. Nhưng hình dáng… giống hệt Khánh.
Khánh dụi mắt, tự nhủ chỉ là ảo giác. Nhưng khi ngẩng lên, “nó” vẫn ở đó. Và điều khủng khiếp hơn: từng cử động của nó y hệt như cậu – ngón tay gõ nhịp, vai khẽ run, thậm chí cả hơi thở.
Khánh hoảng loạn, toát mồ hôi. Mắt nhìn quanh – cả lớp vẫn chăm chú nghe giảng, chẳng ai tỏ vẻ gì bất thường.
Cậu hốt hoảng thì thầm với Tuấn:
– Tuấn… mày có thấy… ai đang ngồi ở ghế cuối không?
Tuấn nhíu mày:
– Ghế nào? Vẫn trống mà.
Máu dồn lên não Khánh. Vậy là chỉ mình cậu nhìn thấy.
Cả tiết học, Khánh không tài nào tập trung. Cậu cảm thấy “nó” đang nhìn mình. Dù gương mặt cúi gằm, nhưng ánh mắt lóe ra từ khoảng tóc che phủ ấy – sắc lạnh, tối tăm, nhắm thẳng về phía cậu.
Cuối tiết, khi cô giáo quay lên bảng, Khánh lén nhìn lại. Bản sao ấy từ từ ngẩng đầu.
Khuôn mặt… là chính Khánh. Từng đường nét giống đến kinh hồn. Nhưng môi của “nó” khẽ nhếch, thành một nụ cười nham hiểm – thứ mà Khánh biết mình chưa từng có.
Cậu bật dậy, ghế đổ loảng xoảng. Cả lớp quay lại nhìn.
– Khánh, em làm gì thế? – cô giáo cau mày.
Khánh ú ớ, quay về phía ghế cuối. Trống trơn. Không có ai.
Tan học, Khánh chạy vội ra khỏi lớp. Minh đuổi theo, giữ cậu lại:
– Mày thấy gì? Nói thật đi.
Khánh run rẩy kể lại. Minh im lặng hồi lâu, rồi nói nhỏ:
– Tao nghĩ… cái bóng đó không phải “người khác”. Nó là chính mày… cái phần mà bức ảnh đang cướp đi.
Câu nói ấy khiến Khánh lạnh toát.
Tối hôm đó, khi quay lại lớp để lấy tập quên, Khánh lặng người. Trên bàn của chiếc ghế trống, có một dòng chữ nguệch ngoạc bằng chính nét chữ của cậu:
“Đừng chạy nữa. Chỗ này là của tao.”