tấm ảnh tốt nghiệp

Chương 9: Vết nứt trong nhóm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

1. Ánh nhìn chệch hướng

Sau khi đọc xong cuốn nhật ký, cả phòng chìm trong im lặng. Gió ngoài hành lang hú rít, ánh sáng mờ từ bóng đèn vàng hắt xuống càng khiến bầu không khí thêm ngột ngạt.

Mắt từng người vô thức dừng lại ở Khánh – gương mặt cậu trùng khớp với cái bóng mờ trong bức ảnh. Khánh siết chặt nắm tay, giọng khàn đi:
– Sao… sao các cậu nhìn tớ như vậy?

Tuấn lắp bắp, nửa muốn phủ nhận, nửa lại không dám chắc:
– Không… nhưng mà… chính nhật ký viết rồi… gương mặt sẽ trùng khớp.

Phương run run:
– Và người đó sẽ biến mất…

Cả nhóm chợt thấy khoảng cách vô hình vừa dựng lên, lạnh lẽo đến mức khó thở.

2. Nỗi sợ trở thành mồi nhắm

Khánh cắn môi, ánh mắt đỏ ngầu:
– Các cậu nghĩ tớ sẽ kéo các cậu đi theo à? Hay tớ chính là thứ “nó” chọn?

Minh đặt tay lên vai Khánh, cố trấn an nhưng chính giọng cậu cũng run:
– Không phải tụi này nghi ngờ cậu… chỉ là… tớ không biết làm gì.

Hân bật khóc, ôm đầu:
– Nếu nhật ký đúng… thì người tiếp theo sẽ là Khánh. Nhưng… lỡ đâu… “nó” chưa dừng lại ở một người thì sao?

Câu hỏi ấy khiến cả bọn càng rối loạn. Niềm tin ban đầu họ dành cho nhau đang lung lay, thay thế bằng nỗi sợ bản thân có thể là kẻ tiếp theo.

3. Lời buộc tội ngấm ngầm

Đêm hôm đó, trong ký túc xá, nhóm bạn không ngủ chung một phòng như trước. Tuấn thì thào với Minh ở hành lang:
– Hay Khánh giấu gì đó mà chưa nói? Biết đâu chính cậu ta đã làm chuyện gì khiến bóng đó tìm đến?

Minh chau mày:
– Đừng nói bậy. Khánh là bạn từ nhỏ với tớ.

Tuấn cười gằn:
– Bạn từ nhỏ thì sao? Chính người thân còn có thể hại nhau…

Phương tình cờ nghe được, tim thắt lại. Cậu quay mặt đi, không dám chen vào. Trong đầu, những hình ảnh Khánh hay lơ đễnh nhìn tấm ảnh, hay thất thần mỗi khi cả nhóm nhắc đến bóng kia… chợt trở nên đáng ngờ.

4. Cơn ác mộng chung

Nửa đêm, từng người trong nhóm đều cùng mơ thấy một cảnh giống hệt: một chiếc ghế trống trong lớp học, trên bàn đặt bức ảnh kỷ yếu. Cái bóng mờ trong ảnh xoay mặt ra, nở nụ cười lạnh lẽo, rồi chỉ tay về phía Khánh.

Sáng hôm sau, khi gặp lại nhau, không ai dám kể chi tiết giấc mơ. Nhưng ánh mắt họ chạm nhau, đều thoáng sự sợ hãi – và cả nghi ngờ.

5. Khoảng cách không thể che giấu

Bữa ăn sáng vốn náo nhiệt, nay im ắng như một buổi họp căng thẳng. Khánh lặng lẽ gắp vài miếng cơm nguội, ánh mắt u uất. Tuấn thì né tránh, Hân chỉ cúi gằm mặt, Phương ngồi cạnh nhưng không dám mở lời.

Chỉ có Minh vẫn cố gắng cười gượng, kéo không khí lại, nhưng giọng cậu run, chẳng ai hưởng ứng.

Trong khoảnh khắc ấy, Nam – một bạn trong lớp vốn không liên quan – đi ngang qua, hất hàm hỏi đùa:
– Mấy người sao nhìn nhau như kẻ thù thế?

Câu nói tưởng vô tình, nhưng như nhát dao cắt vào sự thật: nhóm bạn không còn là một khối thống nhất nữa.

6. Mầm chia rẽ

Đêm đó, Minh ngồi viết vội vài dòng trong sổ tay:
“Chúng ta từng là bạn thân. Nhưng giờ, chỉ cần một cái nhìn thôi cũng đủ gieo ngờ vực. Nếu không tìm ra sự thật sớm, có lẽ… trước khi ‘nó’ kịp ra tay, chúng ta đã tự hủy hoại nhau mất rồi.”

Ở góc phòng đối diện, Khánh lặng lẽ nhìn lên trần nhà, đôi môi mấp máy một lời thì thầm:
– Nếu thật sự tớ là người tiếp theo… liệu có ai trong số họ sẽ khóc cho tớ không?

Tiếng mưa rơi rào rạt bên ngoài như câu trả lời im lặng, lạnh lẽo đến buốt tim.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×