Sáng hôm sau, lớp học rộn lên những tiếng xì xào. Thầy chủ nhiệm bước vào, gương mặt nặng nề khác hẳn thường ngày. Cả lớp im phăng phắc.
– Các em… Huy không đến lớp nữa. Gia đình báo rằng… nó mất tích từ tối qua, chưa tìm thấy.
Một khoảng lặng chết chóc phủ xuống căn phòng. Ghế của Huy – cái ghế vốn ngồi cạnh Khánh – giờ trở nên trống rỗng. Nhưng sự trống rỗng ấy nặng nề đến mức mọi người đều tránh nhìn.
Nam thì thào:
– Chẳng lẽ… đã bắt đầu thật rồi?
Ánh mắt cả nhóm vô thức hướng về phía tấm ảnh kỷ yếu trong ngăn bàn Minh. Hôm qua, gương mặt mờ mờ kia đã gần như hoàn thiện, giống hệt Huy. Và giờ… Huy biến mất.
Chiều hôm ấy, cả nhóm kéo nhau đến nhà Huy. Cha mẹ nó thất thần, khóc đến khàn giọng. Họ kể: tối qua Huy vẫn ngồi học, sau đó đi ngủ. Sáng ra, giường trống trơn, cửa sổ mở hé, không một dấu hiệu chống cự.
Khánh lặng người. Trong góc bàn học, cậu phát hiện một cuốn sổ nhỏ. Bìa ngoài lấm tấm mồ hôi tay, như bị ai cầm rất chặt. Bên trong chỉ có một trang chữ viết vội, run rẩy:
“Nó… giống hệt mình. Nó ngồi ngay trong lớp, ở ghế cuối. Mọi người ơi, nếu tôi biến mất… hãy đừng tin mắt mình nữa.”
Tuấn đóng sập cuốn sổ, sắc mặt tái mét. Cả nhóm nhìn nhau, không ai dám thốt một lời.
Tối hôm ấy, ký túc xá chìm trong im lặng khác thường. Không ai dám tắt đèn. Những tin đồn lan ra khắp trường: Huy chỉ là người đầu tiên. Sẽ còn người tiếp theo.
Khánh trằn trọc, tim đập như trống trận. Cậu cứ nhớ đến hình ảnh “bản sao” của mình trong lớp. Liệu lần tới… sẽ là chính cậu?
Nửa đêm, Minh giật mình tỉnh dậy vì nghe tiếng động lạ. Cậu quay sang giường Huy – vẫn trống. Nhưng điều khủng khiếp hơn: trên chăn gối, in hằn rõ rệt dấu lõm của một người vừa nằm.
Sáng hôm sau, nhóm bạn lặng lẽ mở lại tấm ảnh kỷ yếu. Trái tim như bị siết chặt: gương mặt “thừa” trong ảnh giờ đã mờ dần, thay vào đó bắt đầu hiện lên… những đường nét quen thuộc của Khánh.
Cả nhóm chết lặng. Không còn nghi ngờ nữa. Lời nguyền là có thật. Huy chỉ mới là khởi đầu.