Đêm hôm ấy, sáu đứa còn lại trong nhóm lặng lẽ tụ tập ở phòng tự học của ký túc xá. Cửa khóa trái, rèm cửa buông xuống. Ngoài hành lang, gió rít qua khe cửa sổ, nghe như tiếng thì thầm.
Nam lên tiếng trước, giọng thấp nhưng rắn rỏi:
– Chúng ta không thể chờ thêm. Huy đã biến mất, và rõ ràng Khánh là người tiếp theo. Nếu không tìm cách phá lời nguyền, chúng ta… rồi cũng sẽ như cậu ấy thôi.
Minh siết chặt bàn tay run rẩy:
– Nhưng phá thế nào? Ngay cả “nó” là gì, ta còn chưa rõ.
Mắt ai cũng ánh lên sự tuyệt vọng.
Tuấn rút từ cặp ra tấm ảnh kỷ yếu. Ánh nến hắt xuống, gương mặt “thừa” ấy đang mờ dần nhưng những đường nét giống Khánh càng lúc càng rõ rệt, như được ai đó cẩn thận vẽ thêm từng nét một.
– Nếu bức ảnh là gốc rễ, thì ta phải tìm cách hủy nó, – Tuấn thì thầm.
Minh gằn giọng:
– Nhưng mày không nhớ lời trong cuốn nhật ký khóa trước à? “Kẻ nào chạm vào ảnh… sẽ bị hút vào trong.”
Cả nhóm lạnh sống lưng. Không ai dám chạm vào bức ảnh nữa.
Lan bỗng buột miệng:
– Hay… chúng ta bỏ mặc đi? Nếu không dính dáng gì, có khi thoát được.
Cả phòng im lặng. Nam đập mạnh bàn, ánh mắt đỏ hoe:
– Bỏ mặc? Mày quên Huy rồi sao? Mày muốn Khánh biến mất trước mắt tụi mình à?
Lan cắn môi, cúi đầu. Không ai nói thêm, nhưng cái im lặng ấy đầy rạn nứt. Niềm tin đang dần tan vỡ, và mỗi đứa bắt đầu nghĩ cho bản thân.
Cuối cùng, Khánh là người phá vỡ sự ngột ngạt:
– Nếu cái bóng trong lớp là thật… có lẽ chỉ mình tao mới chấm dứt được. Nếu tao đối diện với nó, có khi… mọi chuyện kết thúc.
– Mày điên rồi! – Minh bật dậy. – Đó là tự nộp mạng.
Khánh chỉ mỉm cười gượng gạo:
– Vậy thì tụi mày có cách khác không?
Không ai trả lời.
Ngọn nến khẽ lay động, bóng tối trong phòng như đang lấn tới, nuốt chửng lấy những khuôn mặt tái nhợt. Ngoài kia, hành lang dài hun hút vang lên tiếng bước chân… dù ký túc xá giờ này không còn ai.
Cả nhóm nhìn nhau, hiểu rằng cuộc họp bí mật này chỉ mới mở ra một con đường – một con đường đầy hiểm nguy, nơi cái giá của sự thật có thể là mạng sống của chính họ.