tấm ảnh tốt nghiệp

Chương 14: Cái bóng trên cầu thang


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

1. Tiếng bước chân giữa đêm

Sau cuộc họp bí mật, cả nhóm vẫn còn run rẩy. Đêm đó, họ quyết định ở chung trong phòng ký túc xá để “có gì còn chống đỡ cho nhau.” Nhưng khi đồng hồ điểm mười hai giờ, một âm thanh lạ vang lên từ hành lang.

Cộp… cộp…
Tiếng bước chân chậm rãi, đều đặn, vang vọng giữa đêm khuya tĩnh mịch. Không ai trong ký túc xá được phép ra ngoài giờ này.

Lan run run thì thào:
– Nghe… như có người đang đi lên cầu thang…

Cả nhóm nín thở.

2. Bóng dài trên tường

Nam khẽ nhấc rèm cửa sổ hành lang. Cầu thang đối diện chỉ lập lòe ánh đèn vàng cũ kỹ. Và rồi… một cái bóng đen hiện ra. Nó không phải bóng người bình thường – cái bóng dài bất thường, đầu méo mó, chân tay kéo giãn, lê từng bước nặng nề.

Điều khiến tất cả lạnh sống lưng: trên tường, cái bóng không khớp với bước chân của bất kỳ ai.

Khánh nuốt khan:
– Đó… chính là nó.

3. Sự hiện diện không lời

Tiếng bước chân càng lúc càng gần. Bóng đen dừng lại ngay giữa chiếu nghỉ cầu thang tầng ba – tầng mà phòng họ đang ở. Không ai dám thở mạnh.

Bỗng… bóng đen quay đầu. Không có gương mặt, chỉ là một khoảng trống tối om, nhưng từng đứa trong nhóm đều cảm giác nó đang nhìn thẳng vào mình.

Lan bật khóc nức nở, phải lấy tay che miệng để không hét lên.

4. Bóng trùng lặp

Đúng lúc ấy, Khánh nhìn thấy điều khiến máu trong người đông cứng: bóng đen ấy… giống hệt bóng dáng mình. Cái đầu, cái vai, dáng đi khập khiễng – tất cả đều trùng khớp. Như thể chính cậu đang bị tách ra, có một “Khánh khác” đang bước lên cầu thang.

Khánh lùi lại, nhưng trên tường, cái bóng vẫn tiến lên, tách khỏi bức tường, bò dần về phía cánh cửa phòng.

– Nó… nó đang đến! – Tuấn hét lên khàn khàn.

5. Khoảnh khắc kinh hoàng

Cánh cửa phòng run lên bần bật, như có ai đó đập từ bên ngoài. Ngọn đèn trong phòng chớp tắt liên tục. Không khí lạnh buốt, như có hàng trăm bàn tay vô hình đang siết chặt lấy cổ họ.

– Giữ cửa lại! – Nam gào lên.

Cả bọn lao tới, dùng sức đẩy cánh cửa. Nhưng khe hở dưới cửa bắt đầu tối sầm lại, như một thứ bóng đen lỏng chảy tràn vào.

Khánh hoảng loạn:
– Nếu nó vào được… tao sẽ biến mất!

Trong cơn tuyệt vọng, Minh rút trong túi ra cuốn nhật ký cũ của khóa trước, ném mạnh xuống sàn. Ngay khi cuốn sổ chạm đất, cái bóng ngoài cửa ngừng lại. Tiếng đập cửa biến mất, hành lang trở lại yên tĩnh.

Cả nhóm ngã sụp xuống sàn, mồ hôi ướt đẫm, trái tim như sắp nổ tung. Nhưng ai cũng biết: đây mới chỉ là lần đầu tiên họ thật sự đối diện với nó – và nó sẽ còn quay lại.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×