tấm ảnh tốt nghiệp

Chương 15: Dấu vết trên cuốn sổ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

1. Sự im lặng sau cơn bão

Sau khi cái bóng biến mất, cả nhóm vẫn còn ngồi bệt trên sàn, thở dốc. Căn phòng im lặng đến mức nghe rõ tiếng kim đồng hồ nhích từng nhịp. Mồ hôi lạnh vẫn rịn trên trán từng đứa.

Nam đưa mắt nhìn xuống cuốn sổ tay của khóa trước – thứ mà cậu đã ném xuống đất trong cơn hoảng loạn. Cuốn sổ nằm chỏng chơ, bìa sờn rách, trang giấy đã ố vàng. Nhưng điều khiến tất cả rùng mình là: nó không còn nguyên vẹn như trước.

2. Trang giấy biến dạng

Lan run rẩy nhặt cuốn sổ lên. Ngay lập tức, cô buông rơi, hét khẽ:
– Trên… trên trang giấy…

Mọi người vây lại. Một số trang bên trong đã nhuốm màu đen, như có mực than loang ra. Nhưng thứ đáng sợ hơn: trên mỗi trang đều có những dấu tay in hằn, đen kịt, nhòe nhoẹt, giống như ai đó vừa nhúng tay vào nhựa đường rồi ép chặt xuống.

Không khí trong phòng lạnh buốt. Khánh nhìn chằm chằm vào dấu tay đó, cổ họng nghẹn lại:
– Những… dấu tay này… giống hệt bàn tay của tao.

3. Dòng chữ mới xuất hiện

Nam lật thêm vài trang. Trong góc một tờ giấy, nổi lên dòng chữ run rẩy, mực đỏ thẫm, không hề có trước đây:

“Người tiếp theo… đã được chọn.”

Cả nhóm chết lặng. Họ biết, cuốn sổ không chỉ là một vật chứng của quá khứ – nó còn đang sống, đang bị thứ bóng đen kia sử dụng để khắc tên nạn nhân kế tiếp.

Tuấn cắn răng, hỏi dồn Khánh:
– Mày thấy không? Nó nhắm vào mày! Mày phải nhớ lại đi, trong lớp có ai từng giống vậy không?

Khánh lắc đầu, mồ hôi rơi lã chã:
– Tao thề… tao không biết gì hết. Nhưng… tao cảm thấy… cái bóng đó chính là tao.

4. Sự ám ảnh khởi đầu

Đêm ấy, không ai ngủ nổi. Họ thay phiên nhau canh chừng, nhưng thỉnh thoảng vẫn nghe tiếng giấy sột soạt, dù cuốn sổ đã được nhét sâu dưới gầm giường.

Khi ánh sáng le lói đầu ngày lọt qua cửa sổ, Nam lấy sổ ra kiểm tra lần nữa. Tim cậu suýt ngừng đập: trên trang đầu tiên, đã có thêm một vệt chữ nguệch ngoạc màu đỏ:

“Kỳ tốt nghiệp năm nay… sẽ còn ít người hơn nữa.”

Lan òa khóc, Tuấn đập mạnh tay xuống bàn. Nhưng Nam thì lặng người. Cậu nhìn cuốn sổ, rồi nhìn Khánh. Trong mắt cậu, nỗi sợ và sự quyết tâm hòa lẫn.

Nam thì thầm, giọng run run nhưng chắc nịch:
– Chúng ta phải tìm ra ai đã viết những dòng này… trước khi quá muộn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×