tấm ảnh tốt nghiệp

Chương 16: Hành lang khóa kín


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

1. Dấu chỉ dẫn bất ngờ

Buổi trưa hôm ấy, Nam đem cuốn sổ ra xem lại dưới ánh sáng tự nhiên. Cậu bất ngờ phát hiện ở cuối một trang giấy loang lổ vết mực đen, có một mũi tên nhỏ vẽ bằng bút đỏ, mờ nhòe như bị nước loang. Mũi tên hướng về phía dưới, kèm theo dòng chữ khó đọc:

“Nơi không ai được vào…”

Cả nhóm sững người. Lan run run hỏi:
– Ý… ý nó là đâu?

Tuấn chau mày:
– Trong trường này, “nơi không ai được vào” chỉ có một chỗ… hành lang tầng ba phía sau thư viện.

Khánh thì mặt tái đi. Cậu từng nghe học sinh khóa trước đồn rằng, có một căn phòng bị phong tỏa ở cuối hành lang ấy – cửa khóa kín, bên trong tối om, chẳng ai biết chứa cái gì.

2. Hành lang vắng lặng

Buổi chiều, cả nhóm quyết định thử đến. Hành lang tầng ba sau thư viện từ lâu đã bị bỏ hoang, bụi phủ dày trên những ô cửa kính vỡ nát. Tường loang lổ nấm mốc, từng mảng vôi bong tróc. Không khí lạnh và ẩm, nặng mùi ẩm mốc cũ kỹ.

Đi càng xa, bước chân họ càng nhỏ lại. Không còn tiếng cười nói của học sinh, chỉ còn tiếng giày chạm nền gạch vang vọng.

Lan bấu chặt tay Nam, thì thầm:
– Sao tự nhiên em thấy… giống như có người đi theo sau.

Nam quay lại. Hành lang phía sau trống rỗng. Nhưng cái trống rỗng ấy lại khiến gáy cậu lạnh buốt.

3. Cánh cửa bị phong tỏa

Cuối cùng, họ đứng trước một cánh cửa sắt cũ kỹ, trên đó dán hàng loạt giấy niêm phong đã bạc màu. Ổ khóa gỉ sét, như đã nhiều năm không ai động đến.

Tuấn đưa tay thử kéo, cánh cửa không nhúc nhích. Nhưng ngay khi chạm vào, Nam bỗng cảm giác một luồng khí lạnh truyền dọc sống lưng. Trong giây lát, cậu nghe thấy… tiếng ai đó thì thầm từ bên trong.

– Nghe… thấy không? – Nam run giọng hỏi.

Cả nhóm nín thở. Từ trong căn phòng tối, tiếng thì thầm khe khẽ vang ra, như giọng của nhiều người cùng lúc, mơ hồ gọi tên từng đứa trong nhóm.

4. Vết tích trên cánh cửa

Lan hoảng hốt định bỏ chạy, nhưng Nam giữ lại. Ngay lúc đó, Khánh chỉ vào cánh cửa: những dấu tay đen kịt giống hệt trong cuốn sổ đang dần nổi lên trên mặt thép, in hằn rõ rệt từng vết, từng ngón, rồi nhanh chóng biến mất như chưa từng tồn tại.

Tuấn tái mặt:
– Chính… chính nó ở đây!

Nam rút cuốn sổ ra đối chiếu. Thật khủng khiếp: trên trang giấy cuối cùng, hình vẽ cánh cửa sắt vừa xuất hiện, cùng dòng chữ run rẩy, như vừa mới được thêm vào:

“Mở ra… hoặc biến mất.”

5. Lời thề bất đắc dĩ

Cả nhóm im phăng phắc, tim đập thình thịch. Nam khép cuốn sổ lại, nuốt nước bọt. Cậu biết, từ giờ không thể quay lưng nữa. Dù là bí mật gì đang ẩn sau cánh cửa ấy, nó chính là gốc rễ của lời nguyền tấm ảnh.

Nam thì thầm, giọng cứng rắn nhưng run rẩy:
– Chúng ta phải tìm cách mở căn phòng này. Nếu không… sẽ chẳng ai trong lớp sống sót qua lễ tốt nghiệp.

Ánh mắt mọi người gặp nhau – nỗi sợ và quyết tâm xen lẫn. Và ngay lúc ấy, từ trong phòng vọng ra một tiếng “cạch” khẽ, như có ai vừa xoay chìa khóa từ bên trong…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×