Không gian nơi hành lang bỏ hoang như ngưng đọng. Tất cả cùng nghe thấy âm thanh “cạch” vừa vang lên, như thể ổ khóa cũ kỹ vừa bị xoay từ phía trong. Nam cố giữ bình tĩnh, đưa mắt nhìn quanh. Tuấn thì thầm:
– Có… có ai ở trong đó thật hả?
Lan run rẩy lùi lại, nhưng ánh mắt vẫn không rời cánh cửa sắt gỉ. Không ai dám thở mạnh. Rồi một âm thanh khác vang lên – tiếng loạt soạt, như có thứ gì đang quét qua nền gạch bên trong căn phòng.
Đột nhiên, khe hở nhỏ giữa cánh cửa và tường sáng lên một vệt ánh sáng yếu ớt, rồi ngay sau đó… một bàn tay trắng bệch, xương xẩu từ từ thò ra. Những ngón tay dài bất thường, móng đen sẫm, quờ quạng trên mặt cửa, để lại vệt loang tối thẫm.
Lan hét khẽ, vội bịt miệng. Khánh đứng chết trân, mắt trợn tròn nhìn.
Nam cố trấn tĩnh, nhưng toàn thân run lên. Cậu thấy rõ ràng: bàn tay ấy đang di chuyển dọc cánh cửa, lần mò như đang tìm cách mở ra từ phía ngoài.
Tuấn bật lùi một bước, suýt vấp ngã:
– Không… không thể nào!
Bàn tay biến mất nhanh như lúc nó xuất hiện. Nhưng trên mặt cửa sắt đã hằn lại một dấu ấn khổng lồ – hình bàn tay in sâu, như thể kim loại bị nung chảy rồi dập vào. Từ dấu tay ấy, một dòng chất lỏng đen đặc sền sệt bắt đầu chảy xuống nền gạch, tỏa ra mùi tanh ngòm.
Khánh nhìn chằm chằm vào nó, đôi mắt dại đi. Cậu ta bỗng lẩm bẩm, như bị thôi miên:
– Nó… gọi tao…
Nam giật mình kéo bạn lùi lại, nhưng Khánh giật tay ra, bước về phía cửa, như bị một lực vô hình dẫn dắt.
Từ khe hở, không chỉ là bàn tay. Lần này, một đôi mắt hiện ra, đỏ lừ như than hồng, sáng rực trong bóng tối căn phòng. Mọi người đông cứng. Ánh mắt ấy không chớp, nhìn thẳng vào nhóm học sinh – như nhìn xuyên qua từng đứa, moi móc nỗi sợ sâu nhất trong lòng.
Nam cảm giác cả hành lang lạnh ngắt, hơi thở đông lại. Và rồi, một giọng nói khàn đặc vang lên, văng vẳng như từ tận đáy hầm:
– “Người tiếp theo…”
Cả nhóm gần như hét lên cùng lúc.
Nam run run mở cuốn nhật ký. Ngay trước mắt cậu, dòng chữ mới toanh vừa hiện lên, nét bút run rẩy như có ai viết gấp:
“Đừng để hắn chạm vào. Ai bị chạm sẽ mất tên trong tấm ảnh.”
Tuấn nuốt khan, giọng lạc đi:
– Mất… mất tên nghĩa là sao?
Lan thì bật khóc:
– Nghĩa là biến mất như mấy người khóa trước!
Ngay khi Nam định đọc tiếp, bàn tay ấy lại từ khe hở thò ra, lần này nhanh hơn, mạnh hơn, chộp thẳng về phía Khánh. Trong khoảnh khắc, Nam phản ứng theo bản năng, kéo mạnh Khánh lùi lại. Bàn tay cào sượt qua không khí, để lại những vệt xé dài trên bức tường đối diện, gạch rơi lả tả.
Cả nhóm vội vàng tháo chạy, tiếng bước chân dồn dập vang khắp hành lang. Sau lưng, âm thanh đập rầm rầm vào cánh cửa sắt nối tiếp, như thể có thứ gì đang cố phá tung nó để lao ra ngoài.
Chỉ khi chạy xuống đến tầng hai, tất cả mới dừng lại, thở hổn hển. Khuôn mặt ai nấy tái nhợt, mồ hôi vã ra như vừa thoát chết.
Khánh ngồi bệt xuống bậc cầu thang, hai mắt vô hồn. Lan khóc nấc, còn Tuấn thì run rẩy:
– Nếu hôm nay nó mở được cửa thì sao?
Nam siết chặt cuốn sổ trong tay, giọng khàn khàn nhưng đầy quyết tâm:
– Chúng ta không thể chạy mãi. Muốn thoát… phải tìm cách phá lời nguyền. Nếu không, từng đứa một sẽ biến mất.
Ánh mắt cậu nhìn quanh nhóm – nỗi sợ hãi vẫn còn đó, nhưng cũng đã lóe lên tia quyết tâm mỏng manh. Cả bọn biết: sau “bàn tay sau cánh cửa” đêm nay, không còn đường quay lại nữa.