tấm ảnh tốt nghiệp

Chương 18: Bức ảnh đổi hình


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

1. Cơn ác mộng sau bàn tay

Sau đêm kinh hoàng ở hành lang phong tỏa, cả nhóm gần như không chợp mắt. Tiếng đập ầm ầm sau cánh cửa vẫn còn vang trong đầu, đặc biệt là ánh mắt đỏ rực và bàn tay thò ra từ khe hở. Nhưng khủng khiếp hơn hết là lời cảnh báo trên cuốn sổ: “Ai bị chạm sẽ mất tên trong tấm ảnh.”

Khánh im lặng khác thường. Kể từ khi suýt bị bàn tay kéo đi, cậu như mất một nửa sức sống, ánh mắt lạc đi, thỉnh thoảng còn mơ hồ thì thầm điều gì không ai nghe rõ. Nam để ý nhưng không dám hỏi nhiều, chỉ siết chặt cuốn nhật ký trong tay như bấu víu vào sợi dây cuối cùng giữ họ ở lại thực tại.

2. Hành lang ảnh kỷ yếu

Chiều hôm sau, Lan bất chợt hét lên khi đi qua hành lang khu chính. Tất cả giật mình chạy lại, thấy cô đứng chết lặng trước bức tường treo đầy ảnh kỷ yếu qua từng thế hệ.

Ở chính giữa, ảnh lớp của họ — vốn đã xem hàng trăm lần — nay trông khác hẳn.

– Nhìn… nhìn mặt Khánh… – Lan run rẩy chỉ tay.

Cả nhóm nghẹn họng. Trong tấm ảnh, gương mặt Khánh không còn rõ ràng nữa, như bị một lớp sương mờ phủ kín. Mái tóc, bộ đồng phục vẫn còn, nhưng chi tiết khuôn mặt thì nhạt nhòa, như thể ai đó đang xóa dần sự tồn tại của cậu.

Tuấn lắp bắp:
– Chúa ơi… đúng như trong nhật ký…


3. Gương mặt thừa

Kinh hãi hơn, ngay bên rìa ảnh — nơi từ trước đến nay họ luôn thấy một gương mặt mờ mịt, nửa như dính lỗi in, nửa như ảo giác — giờ đã trở nên rõ rệt.

Đó là một gương mặt tái mét, với đôi mắt đen sâu hoắm và nụ cười nhạt đến lạnh lẽo. Các đường nét của nó lại đang… dần giống hệt Khánh.

Nam rùng mình. Trong khoảnh khắc, cậu thấy “gương mặt thừa” ấy khẽ nhúc nhích, môi nó động đậy như đang lặp lại một lời thì thầm:
Người tiếp theo…

4. Khánh bị cuốn vào

Khánh như bị thôi miên. Cậu ta bước sát vào bức ảnh, bàn tay run run chạm vào lớp kính bảo vệ. Ngay khi đầu ngón tay vừa đặt lên, kính lạnh ngắt lập tức nổi lên một lớp sương mờ, và đường nét gương mặt trong ảnh càng thêm sắc bén.

Lan hét lên:
– Khánh! Đừng chạm vào!

Nam và Tuấn vội kéo Khánh ra, nhưng cậu vùng vằng:
– Nó… nó gọi tao… tao phải nghe nó…

Mắt Khánh rưng đỏ, giọng như vang vọng từ nơi xa. Cả nhóm chao đảo, cảm giác bóng tối quanh hành lang dày đặc hơn, như thể tất cả ánh đèn đều bị nuốt chửng.

5. Dòng chữ hiện ra

Ngay lúc ấy, cuốn nhật ký trong tay Nam nóng rực. Cậu mở ra, thấy một trang giấy tự động lật và xuất hiện dòng chữ đỏ tươi như máu vừa mới viết:

“Khi gương mặt đổi hình, kẻ bị gọi sẽ biến mất vào đêm trăng kế tiếp.”

Tuấn đọc xong, mặt tái mét:
– Trăng tròn… còn hai ngày nữa…

Cả bọn như rơi vào vực thẳm. Khánh gục xuống ghế dài trong hành lang, mồ hôi túa ra, môi mấp máy:
– Tao… không muốn biến mất…

Nam nhìn bức ảnh một lần nữa. Ánh mắt lạnh lẽo của “gương mặt thừa” vẫn xoáy vào cậu, như thách thức, như đợi chờ.

6. Bước ngoặt không còn đường lui

Không ai còn dám phủ nhận nữa: lời nguyền là có thật. Khánh đã trở thành “người tiếp theo”. Nếu không phá được bí mật tấm ảnh, hai ngày nữa, đúng lúc trăng tròn, Khánh sẽ biến mất như những học sinh khóa trước.

Lan nắm chặt tay Nam, giọng run rẩy:
– Chúng ta phải làm gì bây giờ?

Nam siết cuốn nhật ký, ánh mắt ánh lên sự quyết liệt:
– Phải tìm được nơi khởi nguồn của tấm ảnh này. Nếu không, Khánh… rồi đến chúng ta… sẽ chẳng còn ai sống sót đến lễ tốt nghiệp.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×