tấm ảnh tốt nghiệp

Chương 3: Chiếc ghế trống trong lớp học


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm sau, lớp 12A3 chìm trong một bầu không khí là lạ. Trời không mưa, nhưng ánh nắng bị mây dày che lấp, khiến căn phòng học tối hơn thường lệ. Đèn tuýp trên trần cứ nhấp nháy, như sắp tắt hẳn.

Hân bước vào lớp, theo thói quen ngồi xuống bàn cạnh cửa sổ. Nhưng khi ánh mắt lướt qua hàng ghế cuối, cô sững lại.

Chiếc ghế của Khánh… trống rỗng.

Bình thường Khánh là đứa tới lớp rất đúng giờ, ít khi nghỉ. Hân liếc đồng hồ, mới 7 giờ 15. Cô thở phào, nghĩ có lẽ cậu ta đi trễ. Nhưng lạ thay, cái ghế ấy không chỉ trống – nó còn tỏa ra một cảm giác khác thường: lạnh lẽo, tối tăm, như thể cả không gian quanh đó bị hút mất màu sắc.

Minh và Tuấn cũng vừa bước vào, bắt gặp ánh nhìn của Hân. Cả hai lập tức hiểu. Cả ba trao đổi bằng ánh mắt, không ai nói ra, nhưng đều có cùng một suy nghĩ: chiếc ghế trống kia chính là điềm báo.

Tiết Văn trôi qua trong lặng lẽ. Cô giáo đang đọc bài, cả lớp ghi chép. Nhưng Hân không thể tập trung. Thỉnh thoảng, cô lại liếc ra sau.

Chiếc ghế vẫn trống. Nhưng… không hẳn trống.

Có lúc, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Hân thoáng thấy hình như có một bóng người ngồi đó. Một dáng ngồi quen thuộc, lưng thẳng, đầu hơi cúi xuống. Nhưng khi chớp mắt, chỉ còn khoảng ghế trống lạnh tanh.

Cô bấu chặt cây bút, tim đập loạn. “Ảo giác thôi…” – cô tự nhủ.

Đến giờ ra chơi, cả lớp xôn xao. Khánh vẫn chưa xuất hiện. Phương kéo Hân và hai đứa kia ra hành lang.

– “Mấy bây thấy chưa? Ghế nó trống hoài!” – Phương hạ giọng, run run.
– “Không chỉ trống…” – Hân lắp bắp – “…tao còn thấy có bóng người ngồi đó. Chỉ thoáng qua thôi…”

Cả nhóm im lặng. Minh cắn môi, rồi nghiêm giọng:
– “Tao nghĩ… lời đồn là thật. Mỗi thế hệ đều có một đứa biến mất trước lễ tốt nghiệp. Và đứa đó… bắt đầu bằng một cái ghế trống.”

Trưa hôm ấy, Khánh xuất hiện. Nhưng điều khiến cả lớp rợn người: không ai nghe tiếng cậu bước vào.

Cửa lớp không hề mở, không có tiếng ghế kéo. Khi mọi người quay lại, Khánh đã ngồi sẵn ở cuối lớp, mặt tái nhợt, mắt thâm quầng.

Tuấn thì thào bên tai Hân:
– “Mày có để ý không? Quần áo nó… ướt nhẹp, như vừa đi mưa.”

Nhưng sáng nay trời nắng, đâu có giọt mưa nào.

Khánh ngồi bất động, đôi mắt vô hồn dán vào bảng. Khi giáo viên gọi trả lời, cậu đứng dậy, giọng khàn đặc:
– “Có mặt…”

Chỉ hai chữ ngắn ngủi, nhưng khiến cả lớp rợn gáy. Giọng ấy nghe như vọng lên từ một khoảng trống sâu hoắm, không còn là Khánh thường ngày.

Giờ ra chơi, nhóm Hân lại tụ tập sau lớp. Minh run tay, lôi điện thoại ra, cho mọi người xem ảnh kỷ yếu một lần nữa.

Hân nghẹn thở. Khuôn mặt thừa kia giờ đã hoàn chỉnh hẳn, không còn mờ nhòe. Và không thể phủ nhận, nó chính là Khánh – từng đường nét, từng ánh mắt.

– “Nó… nó thành hình rồi…” – Phương lắp bắp, mặt trắng bệch.

Tuấn ôm đầu, rít lên:
– “Nếu đúng như lời đồn… thì Khánh sẽ biến mất trước lễ tốt nghiệp. Vậy… tụi mình có cách nào ngăn không?”

Không ai trả lời. Cả bốn người đều lặng im, như bị mắc kẹt trong sợi dây vô hình của bí mật khủng khiếp.

Chiều, lớp có tiết Thể dục. Cả bọn kéo nhau xuống sân. Khánh vẫn im lặng, lầm lũi đi cuối hàng.

Trong trò chạy tiếp sức, đến lượt Khánh, cậu bỗng khựng lại giữa sân. Ánh mắt vô hồn đảo quanh. Cả lớp hốt hoảng khi thấy dáng cậu mờ đi, như sắp tan biến trong không khí.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, Khánh lại hiện rõ. Cậu ngã khuỵu xuống, thở dốc, mồ hôi lạnh vã ra.

Cô giáo vội chạy tới đỡ, nhưng Khánh lắc đầu, khàn giọng:
– “Em… không sao. Chỉ… hơi mệt.”

Câu trả lời ấy càng khiến bầu không khí thêm đặc quánh.

Tối đó, trong group chat, Minh nhắn:


“Tao nghĩ Khánh đã bị ‘chọn’. Mặt trong ảnh giống hệt nó. Ghế của nó thành ghế trống. Nếu không làm gì, trước lễ tốt nghiệp nó sẽ biến mất như mấy đứa khóa trước.”

Hân run rẩy gõ lại:


“Nhưng làm gì được? Cái này… đâu phải chuyện thường.”

Phương thì gửi một đoạn ghi âm: giọng cô run lên vì sợ:


“Tao hỏi chị họ khóa 2008. Bả nói hồi đó, có một đứa tên Ly biến mất. Trước khi mất, nó cũng ngồi trong lớp mà chẳng ai nghe tiếng, giống hệt Khánh bây giờ.”

Một khoảng lặng. Tuấn nhắn cuối cùng:


“Vậy… coi như chắc chắn rồi. Người tiếp theo… là Khánh.”

Sáng hôm sau, khi cả lớp bước vào, cảnh tượng khiến tất cả chết lặng:

Chiếc ghế cuối lớp hoàn toàn trống.

Không phải kiểu Khánh đi trễ. Bởi trên bàn, cặp sách của cậu vẫn để đó, mở hé. Quyển vở còn dang dở, cây bút đặt chéo lên trang giấy.

Nhưng chủ nhân thì không thấy đâu.

Trong thoáng chốc, Hân cảm giác như chính mình đang bị hút vào chiếc ghế trống ấy. Một luồng hơi lạnh quét qua, khiến tay chân tê cứng.

Và trong tâm trí cô, vọng lên một tiếng thì thầm xa xăm, như từ đáy sâu của bức ảnh kỷ yếu:


“Ghế trống… sẽ không trống mãi. Nó chỉ chờ… để có kẻ ngồi vào.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×