Cả lớp 12A3 hôm ấy im phăng phắc. Sự vắng mặt của Khánh không giống bất kỳ lần nghỉ học nào. Cặp sách vẫn ở đó, trang vở còn hằn nét chữ nguệch ngoạc như vừa dừng giữa chừng. Nhưng chủ nhân thì… biến mất, như tan vào khoảng không.
Hân ngồi chết lặng, trong đầu dội lại câu thì thầm ghê rợn hôm qua: “Ghế trống… sẽ không trống mãi. Nó chỉ chờ… để có kẻ ngồi vào.”
Minh là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng. Cậu thì thào, giọng run nhưng chắc nịch:
– Chúng ta phải tìm hiểu. Nếu không… Khánh sẽ không phải là người cuối cùng.
Buổi chiều, nhóm bốn người – Hân, Minh, Tuấn và Phương – tụ tập trong thư viện trường. Không ai dám nói lớn, sợ lỡ lọt tai kẻ khác.
Phương nhớ đến đoạn voice chị họ gửi hôm qua. Cả nhóm quyết định tìm gặp chị ấy – chị Mai, từng là học sinh khóa 2008, khóa có vụ mất tích được đồn đại.
Họ hẹn nhau ở một quán cà phê nhỏ ngoài thị trấn. Khi chị Mai đến, cả bốn đứa đứng bật dậy. Người phụ nữ ngoài hai mươi, gương mặt hiền nhưng ánh mắt lại ẩn giấu nỗi ám ảnh nào đó.
Chưa kịp hỏi, chị Mai đã thì thầm:
– Tụi em cũng thấy tấm ảnh rồi đúng không?
Không khí nghẹn lại. Minh gật đầu.
– Vậy là… lời nguyền chưa kết thúc. – Chị Mai chậm rãi – Hồi đó, lớp chị cũng vậy. Ảnh kỷ yếu có một khuôn mặt thừa. Ban đầu mờ nhòe, nhưng càng gần ngày ra trường càng rõ nét. Và khi nó hiện rõ thành gương mặt của bạn Ly… thì… Ly biến mất.
– Biến mất… nghĩa là sao ạ? – Hân lắp bắp.
– Nghĩa là không còn ai tìm thấy nó nữa. Ly đi học buổi sáng, ngồi trong lớp… đến trưa thì chỉ còn chiếc ghế trống. Cặp, sách, mọi thứ vẫn ở đó. Nhưng người thì… không.
Cả nhóm rùng mình. Cảnh tượng Khánh biến mất sáng nay như tái hiện y nguyên.
– Sau đó trường làm mọi cách, báo cả công an. Nhưng không ai tìm thấy Ly. Người ta bảo nó bỏ trốn, hay bị bắt cóc. Nhưng tụi chị… biết. – Giọng chị Mai nghẹn lại.
Chị nhìn thẳng vào mắt từng đứa, rồi hạ giọng:
– Có đêm, trước ngày mất tích, chị và vài bạn khác thấy Ly ngồi một mình trong lớp. Nhưng ghế xung quanh nó đều trống, tối đen, dù trời lúc đó sáng trăng. Và trong ảnh kỷ yếu, gương mặt “thừa” ấy cười… giống hệt nó.
Phương run rẩy ôm chặt tay Hân. Minh nghiến răng, hạ giọng:
– Vậy… gốc rễ tấm ảnh này từ đâu? Ai chụp nó?
Chị Mai lắc đầu:
– Chính đó mới là điều đáng sợ. Người chụp ảnh kỷ yếu năm nào cũng khác nhau. Nhưng gương mặt thừa… vẫn xuất hiện. Như thể… nó tự in lên tấm ảnh.
Tuấn nuốt khan, mồ hôi lạnh túa ra:
– Nghĩa là… lời nguyền đi theo trường này, từ thế hệ này sang thế hệ khác?
– Đúng. – Chị Mai thì thầm – Và đến thế hệ tụi em, nó lại thức giấc.
Tối hôm ấy, cả nhóm quay lại trường. Họ lén trèo vào khu lưu trữ ảnh kỷ yếu, căn phòng nhỏ nằm trong dãy nhà cũ, ít ai lui tới.
Bụi phủ dày, mùi ẩm mốc ám trong không khí. Trên giá gỗ, từng tập album kỷ yếu xếp ngay ngắn. Minh run tay rút ra cuốn năm 2008.
Trang ảnh lật mở. Cả bốn đứa chết lặng. Đúng như lời chị Mai nói – có một khuôn mặt thừa. Và khi soi kỹ… cái gương mặt ấy như đang nhìn thẳng vào họ, nụ cười nhợt nhạt, ánh mắt sắc lạnh.
– Trời ơi… – Phương thét khẽ, vội khép album lại.
Tuấn sợ đến toát mồ hôi:
– Nếu đúng, thì mỗi khóa đều có một “người thừa”… và một đứa phải biến mất. Khóa chị Mai là Ly. Khóa mình… là Khánh.
Không ai dám phủ nhận.
Bỗng, từ cuối hành lang vọng lại tiếng “két” dài, như cánh cửa cũ tự động mở ra. Cả nhóm giật thót, tim như rớt khỏi lồng ngực.
Tiếng bước chân khẽ khàng vang lên, đều đặn, mỗi lúc một gần.
Minh vội thì thầm:
– Chạy!
Họ nắm tay nhau lao ra cửa sổ, nhảy vội xuống sân. Khi ngoái lại, Hân thoáng thấy… trong khung kính phản chiếu, chiếc ghế cuối lớp không còn trống. Có ai đó ngồi đó, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối, nhưng nụ cười trắng bệch lộ rõ.
Khi đã thoát ra ngoài, cả nhóm ngồi thở dốc trên bãi cỏ. Không ai nói một lời. Đêm tối dày đặc, gió rít qua tán cây như tiếng gào uất hận.
Cuối cùng, Minh siết chặt nắm tay, giọng khàn khàn:
– Chúng ta phải đào sâu hơn. Phải tìm hiểu gốc rễ thực sự của tấm ảnh này. Nếu không… Khánh chỉ là khởi đầu. Có thể tiếp theo sẽ là một trong chúng ta.
Hân gật đầu, mắt nhòe nước. Phương nức nở còn Tuấn thì cắn chặt răng, cố trấn tĩnh.
Trong lòng mỗi người, một nỗi sợ lạnh buốt dâng trào. Nhưng cùng với nó… là quyết tâm.
Bởi nếu không đối diện, “ghế trống” sẽ lại chờ một kẻ khác ngồi vào.