tấm ảnh tốt nghiệp

Chương 5: Bóng tối sau hành lang


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm ấy, cả nhóm trở về nhà mà lòng vẫn còn hoảng loạn. Hình ảnh chiếc ghế cuối lớp không còn trống ám ảnh trong mắt Hân, khiến cô trằn trọc mãi không ngủ nổi. Ngoài cửa sổ, gió thổi hun hút, tiếng cành cây quét vào kính như móng tay cào rít.

Khi đồng hồ điểm 1 giờ sáng, Hân bật dậy. Trên bàn học, cuốn tập văn mở dở, trang giấy bỗng nhàu đi ở một góc… và ngay chính giữa là vết mực loang như gương mặt cười méo mó.

Cô thét khẽ, dụi mắt. Vết mực biến mất. Trang giấy trắng trở lại. Nhưng trái tim thì vẫn đập loạn, lạnh buốt.

1. Bóng lạ sau vai

Sáng hôm sau, nhóm bốn đứa gặp lại ở lớp. Ai nấy đều phờ phạc. Minh thì thào:
– Tụi mày… tối qua có thấy gì lạ không?

Tuấn im lặng một lúc rồi gật:
– Tao… thấy gương trong phòng tắm có hai cái bóng. Một là tao, cái còn lại… đứng sau vai, nhưng không có mặt.

Phương ôm lấy cánh tay run rẩy:
– Tao cũng nghe. Tiếng ghế kéo lạch cạch dưới gầm giường. Tao bật đèn thì không có gì cả.

Cả nhóm nhìn nhau, mặt cắt không còn giọt máu. Chỉ cần vài dòng, ai cũng hiểu: chúng đã bị bám theo từ khi mở album kỷ yếu cũ.

2. Bóng tối sau hành lang

Giờ ra chơi, Hân bước một mình xuống hành lang. Nắng chiếu vàng nhưng kỳ lạ thay, cuối dãy lớp học tối om như bị che phủ.

Cô khựng lại khi thấy… một cái bóng ngồi gục xuống ghế, tóc xõa dài che hết mặt. Trái tim như ngừng đập. Hân chớp mắt. Chỗ ấy chỉ còn là chiếc ghế gãy bỏ không.

– Hân! – Minh gọi từ xa, khiến cô giật thót.

Nhưng khi quay sang, cô thấy rõ ràng sau lưng Minh, một bóng người lướt qua. Nhanh đến nỗi, trong tích tắc, cái bóng ấy biến mất vào khoảng trống cuối hành lang.

Hân tái mét, ôm chặt lấy vai bạn:
– Minh… tụi mình đang bị theo dõi.

3. Tiếng gọi tên

Chiều hôm đó, cả nhóm quyết định học nhóm ở nhà Tuấn. Nhưng không khí chẳng yên. Cứ mỗi khi tập trung đọc sách, lại có tiếng xào xạc như ai đó lật giấy.

Đến lúc Phương ra nhà vệ sinh, cô nghe tiếng vọng từ trong bồn nước cũ:
– Phư… ơ… ơ… ng…

Giọng thì thào, méo mó, như bị kéo từ nơi sâu hun hút nào đó. Phương hét toáng lên, bỏ chạy về phòng. Mặt cô tái nhợt, môi run bần bật:
– Nó… nó gọi tên tao.

Không ai dám lên tiếng. Nhưng trong lòng cả bốn, cùng một suy nghĩ lóe lên: “Ghế trống” đã bắt đầu để mắt đến từng đứa.

4. Quyết tâm và lời thề

Đêm muộn, cả nhóm ngồi vòng tròn trong phòng Tuấn. Minh siết chặt nắm tay, nói như một lời thề:
– Nếu chúng ta chỉ ngồi chờ, sẽ có thêm người biến mất. Khánh chưa chắc là cuối cùng. Tao không để điều đó xảy ra.

Ánh mắt Minh sáng quắc trong bóng tối. Phương khóc nấc, Hân cắn chặt môi, còn Tuấn thì nuốt khan, nhưng cuối cùng cũng gật đầu.

Cả bốn đặt tay chồng lên nhau. Giọng Minh khàn đặc nhưng dứt khoát:
– Kể cả phải đối mặt với cái thứ đang bám theo, chúng ta cũng phải tìm ra sự thật về tấm ảnh. Nếu không… lớp mình sẽ chẳng bao giờ còn được nguyên vẹn.

Ngoài cửa sổ, mây đen che kín vầng trăng. Gió hú dài như tiếng cười khàn khàn đáp lại lời thề của chúng.

Và ngay trong khoảnh khắc ấy, cả bốn cùng rùng mình – bởi từ cuối hành lang nhà Tuấn, dường như có ai vừa đặt một chiếc ghế xuống sàn, phát ra âm thanh “két” rợn người.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×