tấm ảnh tốt nghiệp

Chương 7: Đêm trắng trong ký túc xá


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cả nhóm rời khỏi phòng truyền thống trong trạng thái hoảng loạn. Họ thề sẽ không bao giờ nhắc lại những gì đã thấy. Nhưng lời thề ấy nhanh chóng tan vỡ ngay đêm hôm đó, khi những hiện tượng kỳ lạ bắt đầu len lỏi vào ký túc xá như một bóng ma.

1. Giấc ngủ dang dở

Ký túc xá vốn đã cũ, hành lang dài hẹp, bóng đèn vàng lúc mờ lúc tỏ. Đêm ấy, bốn đứa cùng ở lại phòng của Tuấn, vừa để an ủi nhau vừa để đề phòng bất trắc.

Khoảng nửa đêm, Phương giật mình tỉnh dậy. Cô nghe rõ tiếng bước chân lẹp xẹp đi lại ngoài hành lang. Nhưng khi ngó qua khe cửa, hành lang vắng ngắt.

Cô quay vào thì chết lặng: trên bức tường đối diện giường, bóng của bốn người vẫn hiện ra dưới ánh đèn ngủ… nhưng lại có thêm một cái bóng thứ năm, cao gầy, đầu hơi nghiêng, đứng im lặng nhìn họ.

2. Gương mặt trong gương

Hân lúc đó đang khát nước, bước xuống lấy chai. Cô vô tình liếc qua gương soi treo trong phòng. Tim cô như ngừng đập. Trong gương không chỉ có cô, mà còn phản chiếu một gương mặt khác, trắng bệch, mắt sâu hoắm, đứng ngay phía sau.

Cô hét toáng lên, làm cả nhóm bật dậy. Nhưng khi mọi người nhìn vào gương, chỉ thấy mỗi mình Hân.

Tuấn run rẩy kéo rèm che gương lại. Nhưng từ phía sau tấm vải, tiếng gõ cộc… cộc… cộc… vang lên, đều đặn như có ai đó bên trong muốn chui ra.

3. Tiếng gọi trong bóng tối

Gần ba giờ sáng, Khánh – người đang bị nghi ngờ giống với gương mặt trong ảnh – bỗng ngồi bật dậy, mồ hôi túa ra. Mắt cậu lờ đờ, như bị thôi miên.

– Nó… nó gọi tao… – Khánh thì thào.

– Ai gọi? – Minh lay mạnh.

Khánh chỉ tay về phía cửa sổ. Bên ngoài, gió rít mạnh, rèm bay phần phật. Cả nhóm quay ra, và như đồng loạt đông cứng lại: trên khung cửa kính mờ hơi nước, một bàn tay gầy guộc in hằn từ phía ngoài, đang cào từng vệt dài.

4. Bóng đêm dày đặc

Đèn trong phòng bỗng nhấp nháy liên tục, rồi tắt phụt. Cả căn phòng chìm trong bóng tối đặc quánh. Tiếng bước chân vang lên, không phải một, mà nhiều, di chuyển vòng quanh họ.

Trong khoảng không mù mịt ấy, ai đó thì thào:
– Sắp đến lượt…

Giọng nói ấy không giống bất kỳ ai trong bốn đứa. Nó méo mó, chồng chéo như vang ra từ nhiều cổ họng.

Phương khóc nấc lên, còn Tuấn ôm chặt đèn pin, run đến mức không bật nổi công tắc. Minh gào lên một tiếng, đập mạnh tay xuống bàn. Đèn pin bật sáng, xé toạc bóng tối.

Nhưng ánh sáng vừa rọi ra, họ đều chết sững: ghế trống trong góc phòng, vốn bỏ không, giờ đã có người ngồi.

5. Cái ghế trống không còn trống

Một dáng hình mờ nhòe, khuôn mặt bị bóng tối che khuất, ngồi bất động. Khi ánh sáng lia lại gần, khuôn mặt ấy dần hiện rõ…

Cả nhóm thở gấp. Gương mặt ấy gần như trùng khớp với Khánh – chỉ khác là da trắng nhợt, đôi mắt trống rỗng không có đồng tử.

Khánh như mất hết sức lực, ngã quỵ xuống. Cái bóng kia nhếch mép cười, rồi biến mất ngay khi ánh đèn chớp loé.

Không ai dám ngủ tiếp. Cả đêm ấy, họ ngồi co cụm lại với nhau, chờ ánh sáng bình minh len vào khe cửa. Nhưng trong lòng họ đều biết, từ nay, cái ghế trống đã có chủ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×