Sau đêm dài đầy ám ảnh, cả nhóm đều tiều tụy. Dù mệt mỏi, họ vẫn không dám tách nhau ra. Minh quyết định:
– Nếu muốn sống sót, chúng ta phải biết sự thật.
Họ quay lại phòng truyền thống của trường, nơi những bức ảnh kỷ yếu xếp hàng dọc tường. Không khí nơi đây ban ngày cũng u ám, bụi bặm.
Khi Tuấn lần tay theo kệ gỗ, cậu vô tình chạm phải một khe hở sau tấm bảng tên học sinh khóa trước. Một cuốn sổ nhỏ bìa đen rơi xuống, phủ đầy bụi.
Bìa sách ghi vội bằng nét chữ nguệch ngoạc:
“Nhật ký – Lớp 12A2, Khóa 1997.”
Phương run run mở ra. Trang đầu ghi:
“Nếu có ai đó đọc được, nghĩa là tôi đã không còn. Đừng chụp ảnh kỷ yếu. Đừng nhìn vào tấm ảnh. Nếu lỡ nhìn thấy, hãy rời khỏi trường ngay.”
Không khí trong phòng như đặc quánh lại. Hân phải nuốt khan mới cất lời:
– Trùng khớp… hệt những gì đang xảy ra với tụi mình.
Trang tiếp theo viết chi chít, chữ vội vã, đôi khi nhòe mực:
“…Mỗi năm, bức ảnh tập thể luôn có thêm một gương mặt lạ. Ban đầu mờ nhạt, sau đó hiện dần rõ ràng thành hình một người trong lớp. Người đó sẽ biến mất, không ai tìm được xác, không ai còn nhớ họ từng tồn tại. Chỉ còn chúng tôi – những đứa đã thấy – vẫn nhớ, và sống trong sợ hãi.”
Tuấn cau mày:
– Tức là… cả trường đều bị xóa ký ức à?
Minh chậm rãi gật, mắt tối sầm:
– Chỉ người bị chọn và người nhìn thấy mới giữ lại… còn tất cả quên đi.
Họ lật thêm vài trang. Ở đó có đoạn viết run rẩy, như lúc hấp hối:
“…Người ta đồn vào năm 1975, trong một buổi chụp ảnh tốt nghiệp, có một nữ sinh tên Lệ bị bỏ lại ngoài khung hình. Cô ấy đứng ở rìa, cầu xin được chen vào, nhưng mọi người đều đuổi đi. Đêm hôm ấy, Lệ chết ngay trong trường, không ai biết nguyên nhân. Từ đó, mỗi thế hệ ra trường đều phải ‘trả giá’. Lệ muốn được hiện diện trong bức ảnh cuối cùng, và ai bị gương mặt của cô trùng khớp sẽ thay cô rời đi…”
Phương ôm miệng, run lẩy bẩy:
– Nghĩa là… cái bóng đó chính là Lệ?
Trang cuối cùng của cuốn sổ bị rách dở, nhưng vẫn đọc được vài dòng mờ nhạt:
“…Chúng tôi đã thử phá hủy bức ảnh… nhưng ảnh luôn quay trở lại chỗ cũ, nguyên vẹn. Chỉ có một cách: tìm ra kẻ đã ‘thay thế’ Lệ hôm đó, tìm ra người đầu tiên đã xóa cô khỏi khung hình…”
Ngay khi đọc xong, gió từ cửa sổ hất mạnh, thổi tung từng trang sổ, vang lên tiếng lật xoèn xoẹt rợn người. Tấm ảnh kỷ yếu treo trên tường khẽ rung lên như có ai chạm vào.
Hân thì thào, mặt cắt không còn giọt máu:
– Có khi nào… trong chính lớp mình… cũng có “người thay thế”?
Cả bọn lặng đi, ánh mắt vô thức đổ dồn về phía Khánh – người có gương mặt ngày càng giống hệt cái bóng kia.