Tạm biệt Anh... Người con trai ngày Ấy em từng Yêu

Chương 27: Sự thật - Chúng ta hẹn hò đi


trước sau

* Ting ... Ting ..*

- Cậu tìm ai? - Một bà giúp việc nhẹ giọng hỏi hắn.

- Chủ nhà - hắn lạnh lùng đáp gọn.

- Vậy mời cậu vào trong - bà giúp việc mở cửa mời hắn vào.

- Vâng - hắn xỏ hai tay vào túi bước thẳng vào phòng khách trong nhà.

Ba nó đang trầm ngâm đọc báo và nhấp nhi ly trà còn mẹ nó đang ngồi vắt trên ghế sofa xem tình hình công việc ở tập đoàn trên laptop. Hai người có vẻ thành đạt hơn nhiều trong lĩnh vực kinh doanh tại đây.

- Cháu chào hai bác - hắn khẽ hắng giọng, lễ phép chào.

Nghe thấy tiếng người lạ, hai người ngẩng đầu lên xem, sự ngạc nhiên.ngự trị trên khuôn mặt của hai chủ nhà

- Cậu là ...là Quân phải không? - ba nó đặt tờ báo xuống, vẫn chưa hết ngạc nhiên hỏi hắn

- Thật vui khi bác còn nhớ cháu - hắn thản nhiên trả lời.

- Được rồi, cậu ngồi đi - Mẹ nó tắt laptop để sang một bên mời hắn ngồi.

- Cảm ơn bác

- Dì Năm, mang trà lên tiếp khách.

- Không cần đâu ạ. Cháu cũng có việc phải đi luôn rồi - hắn khéo léo từ chối

- Vậy à? Dạo này tôi nghe nói tập đoàn D&N phát triển hưng thịnh. Quả nhiên là cậu rất bận.

- Vâng. Hai bác vẫn khỏe chứ ạ?

- Chúng tôi vẫn khỏe, còn cậu chắc cũng vậy. Thanh niên bẻ gãy sừng trâu phải không? - Ông bật cười, rót tạm cốc nước lọc cho hắn.

- Cảm ơn bác. Cháu đến đây có việc muốn hỏi. - hắn bắt đầu đi thẳng vào vấn đề.

- Được rồi. Cậu nói đi - bà vui vẻ lên tiếng

- Bệnh tình của ... Băng ... tốt chứ? - hắn chậm rãi hỏi.

- À , chuyện này hả? - bà cố cười tươi nhưng hắn nhận ra sự gượng gạo trong đó.

- Bệnh tình của con bé rất tốt, có tiến triển. Cũng là nhờ cậu phát hiện giúp. Tôi xin lỗi vì chưa cảm ơn cậu đã rời đi.

- Rất tốt, thật sao? - Mặt hắn đanh lại - Tại sao không quay về?

- Con bé nó muốn ở đây. Tôi ... tôi cũng không hiểu. Tôi chỉ muốn con gái mình được ... được thoải mái thôi - bà hết nhìn ông lại nhìn hắn. Điều này đã đủ cho hắn thấy rằng bà nói dối.

- Việc đính hôn thì sao? - giọng nói của hắn ngày một sắc bén.

- Là do hai nhà chúng tôi quyết định - ông thở dài, vẻ ưu tư

- Vậy còn cháu thì sao đây ạ ? - Hắn đứng bật dậy uất ức nói.

- Thật tình xin lỗi cậu. Tôi ... - bà chưa nói hết câu thì hắn đã mất bình tĩnh.

- Chúng cháu yêu nhau mà. Tại sao người lớn thích làm mấy chuyện này vậy hả?

- Giám đốc tập đoàn D&N, chúng tôi không hề muốn gây khó cho cậu. Tôi biết rằng nửa năm trước, cậu và con bé quen nhau chưa nhiều, chắc rằng ... tình cảm ... sẽ chưa được ... sâu sắc. Nên ... - bà ngập ngừng không nói tiếp, nước mắt chuẩn bị lã chã rơi.

- Bác có tin vào tiếng sét ái tình không? Cháu bị dính rồi. Và cháu không từ bỏ. - hắn gằn từng chữ một, thể hiện rõ sự kiên định trong từng câu chữ.

- Được rồi, cậu ngồi xuống đi. Tôi sẽ nói - sau hồi tranh luận, ông cũng não nề lên tiếng.

- Nó rất yêu cậu. Cậu cũng vậy .Tôi hiểu. nhưng cậu hãy quên nó đi.

- TẠI SAO?

- Vì nó không sống nổi cả đời với cậu đâu.

- Bác vừa nói bệnh tình rất tốt, có tiến triển mà

- Nếu như vậy thì người bệnh tim có thể thoải mái để sống rồi đến gần chết sang Mỹ cứu chữa.

- Cháu đã biết là hai bác nói dối mà. - Mí mắt hắn cụp xuống, nghiến răng ken két báo hiệu cho cơn cuồng phong sắp bùng nổ.

-Phẫu thuật lần đó chỉ giúp kéo dài thời gian sống sót. Nó có thể chờ đợi một năm có người hiến tim. Nhưng hơn nửa năm rồi. Chẳng có tin tức gì?

- Vậy sao còn cho nó đính hôn?

Ba mẹ nó chỉ nhìn nhau thở dài thườn thượt câu chuyện này khiến trong lòng không khỏi lo âu, mệt mỏi. Bà đã không thể sinh con được nữa. Số mệnh của nó lại có hạn. Ông bà đành lòng nhận thêm người con trai tin tưởng sau này kế nghiệp và hoàn thành được mong ước có anh của nó.

- Cháu sẽ hiến tim - hắn đột nhiên lên tiếng làm ba mẹ nó như bừng tỉnh sau cơn mưa.

- Cậu nói... nói sao .. sao cơ? - khóe mắt bà rung động, lắp bắp hỏi.

- Cháu sẽ hiến tim. Cháu có hai quả tim mà phải không? - hắn như thay đổi 180 độ bình thản nói.

- Cậu nói thật chứ? - ba nó hỏi lại.

- Uy tín cháu thật đến vậy sao? - Hắn khẽ nở nụ cười tươi nhất mà hắn có thể cười lúc này , vun đắp niềm tin cho họ như nửa năm trước.

- Cảm ơn cậu .. cảm ơn cậu ..

- Sẽ là bí mật nhé. Giờ cháu phải đi rồi. - hắn liếc đồng hồ, đứng dậy chuẩn bị đi.

- Được để tôi tiễn cậu

- Không cần đâu ạ. Hai bác vào nhà đi. Cháu xin phép.

Bóng chiếc Limous của hắn đã mất hút, ba mẹ nó vẫn đứng trước cửa mỉm cười hạnh phúc. Ta muốn giấu đi để cả hai có thể vui vẻ nhưng vô tình ta lại làm tổn thương họ. Vậy nên đôi khi, sự thật vẫn có ích hơn là giấu giếm.

Hắn ngồi trên xe nhoẻn miệng cười, lắc lư điện thoại trong tay, nhắn tin đến một số quen thuộc luôn giữ vị trí đặc biệt trong danh bạ.

- Chúng ta hẹn hò đi. ...


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!