Sáng hôm sau, biệt thự chìm trong không khí im ắng lạ thường. An Nhiên thức dậy lúc 7 giờ, pha cà phê như thói quen. Cô mặc áo sơ mi trắng oversized, cột tóc gọn gàng, trông vừa dịu dàng vừa cá tính. Nhưng chưa kịp nhấp ngụm đầu tiên thì tiếng chuông cổng vang lên — ba hồi liên tục, dứt khoát, không chút do dự.
Cô ra mở cửa. Một chiếc xe sang trọng dừng lại. Cửa xe bật mở, và người phụ nữ bước xuống khiến không khí lập tức lạnh đi vài độ.
Bà Lê – mẹ của Vũ Minh.
Lần đầu tiên, An Nhiên được thấy mẹ chồng tương lai ngoài đời. Bà rất đẹp, theo kiểu quyền quý, từng trải, ánh mắt sắc như dao cạo. Đôi giày cao gót đen bóng gõ xuống nền đá như nhịp trống báo hiệu bão đến.
Cô hơi khựng lại, lịch sự cúi đầu.
“Con chào bác ạ.”
Bà liếc một cái. “Không cần gọi thân mật vậy. Tôi đến đây không phải để làm thân.”
An Nhiên mím môi, không nói gì. Mời bà vào nhà.
Vũ Minh vừa đi xuống cầu thang thì khựng lại. “Mẹ?”
“Không cần ngạc nhiên. Mẹ đến để nói chuyện.”
“Mẹ gọi điện con có thể sắp xếp—”
“Mẹ không cần con sắp xếp. Mẹ muốn thấy tận mắt, cái thứ gọi là ‘vợ sắp cưới’ của con.”
An Nhiên đứng yên, lòng bàn tay bắt đầu lạnh ngắt.
Bà ngồi xuống sofa, mắt không rời An Nhiên.
“Cô nghĩ cô là ai?”
Cô vẫn giữ bình tĩnh. “Cháu là người mà anh Vũ Minh đã chọn.”
“Chọn? Đừng khiến tôi cười. Tôi nuôi thằng bé lớn lên, tôi biết gu của nó. Nó không phải loại đàn ông thích ‘mèo hoang lạc đường’.”
Câu nói đó như lưỡi dao cắt qua không khí.
An Nhiên vẫn không phản kháng. Nhưng ánh mắt cô không né tránh. “Có thể cháu không phải người hoàn hảo. Nhưng cháu không cần giả vờ ngoan hiền để lấy lòng ai cả.”
“Láo!” – bà đập mạnh tay xuống bàn. “Cô nghĩ cô giỏi lắm sao? Gia đình cô là ai? Có gì ngoài cái hợp đồng rẻ tiền mà cô dùng để trèo cao?”
“Mẹ!” – Vũ Minh quát lớn.
An Nhiên vẫn không rời mắt khỏi bà.
“Cháu biết mình không giàu. Nhưng cháu cũng không bán mình. Cháu sống bằng sức mình, và chưa từng đòi hỏi Vũ Minh bất cứ thứ gì.”
Bà Lê đứng dậy, bước tới gần.
“Cô tưởng con tôi yêu cô thật sao? Cô chỉ là một phép thử — một liều thuốc để nó dứt khỏi quá khứ với Diệp Oanh.”
An Nhiên mỉm cười.
“Vậy nếu cháu là thuốc, thì anh ấy đã uống hết rồi. Và bây giờ, cháu là máu chảy trong tim anh ấy.”
Không khí ngưng đọng. Mắt bà Lê lóe lên một tia tức giận.
“Cô sẽ phải trả giá vì tự tin quá đà.”
“Cháu sẵn sàng. Nhưng cháu không sợ.”
Bà quay sang Vũ Minh. “Nếu con không hủy bỏ cái trò đùa này, mẹ sẽ cắt hết mọi nguồn đầu tư của con. Cả dòng tiền từ họ Lê lẫn cổ phần công ty.”
Vũ Minh không chớp mắt. “Con đã dự đoán trước điều đó. Từ hai tuần trước, con đã chuyển toàn bộ tài sản đầu tư sang công ty con. Tiền mẹ không còn là đòn bẩy.”
“Con dám chống lại mẹ vì cô ta?”
“Không phải chống lại mẹ. Là bảo vệ người con yêu.”
An Nhiên đứng phía sau, bàn tay siết chặt. Cô chưa từng tưởng tượng có ngày sẽ thấy người đàn ông đó – người lạnh lùng như băng, logic như máy – lại chọn đứng về phía mình… trước cả mẹ ruột.
Bà Lê cười lạnh, rút ví, đặt một phong bì dày lên bàn.
“Cầm lấy. Rời khỏi Vũ Minh. Đây là cơ hội cuối cùng để cô rút lui êm đẹp.”
An Nhiên nhìn phong bì. Mắt cô không còn ngạc nhiên nữa. Cô đẩy nó lại.
“Bác sai rồi. Cơ hội không phải của cháu. Mà là của bác – để chấp nhận một sự thật: con trai bác đã trưởng thành. Và người nó chọn, là cháu.”
Bà Lê rời đi, gót giày nện từng bước, thẳng lưng, nhưng vẻ mặt không còn kiêu ngạo như lúc đến.
Sau khi cánh cửa đóng lại, Vũ Minh bước tới. “Em không cần đối đầu với mẹ như vậy.”
“Không phải em chọn. Là bà ép.”
Anh gật đầu, rồi ôm cô từ phía sau.
“Anh sẽ xử lý tất cả. Em chỉ cần làm một điều.”
“Gì?”
“Đừng rời xa anh. Bất cứ lý do gì.”
Cô gật đầu, nước mắt rơi trên mu bàn tay anh.
Tối đó, tin tức bất ngờ xuất hiện trên báo mạng. Một bài viết phân tích nội bộ tập đoàn họ Lê: “Tổng giám đốc Vũ Minh bị mẹ ruột phản đối chuyện hôn nhân – quyền lực tài chính sắp đổi chủ?”
Ngay lập tức, cổ phiếu rung nhẹ. Nhưng điều đáng ngạc nhiên là – trong vòng ba tiếng, công ty mẹ của tập đoàn đầu tư bên Hàn Quốc phát hành thông cáo: “Hoàn toàn tin tưởng vào cá nhân Tổng giám đốc Vũ Minh. Việc hợp tác sẽ không bị ảnh hưởng bởi đời tư.”
Tin này như một cái tát vào mặt giới đầu tư thù địch.
An Nhiên đứng trên ban công, nhìn thành phố lên đèn. Tay cầm điện thoại, trên màn hình là tin nhắn từ một số lạ:
“Em khiến anh tin rằng có người xứng đáng được anh đánh đổi tất cả.”
Cô nhắn lại: “Em không cần anh đánh đổi. Em chỉ cần anh ở bên.”
Điện thoại vang lên. Anh gọi.
“Anh nghĩ mình yêu em mất rồi.”
Cô im lặng một nhịp. Rồi đáp:
“Em nghĩ… em cũng đang yêu anh.”
Dưới ánh đèn vàng, thành phố không còn lạnh lẽo. Và trong trái tim hai người — hợp đồng chỉ còn là quá khứ.
Tình yêu — mới là hiện tại.