Tạm Cưới 3 Tháng...

Chương 9: Không Phải Cứ Yêu Là Đủ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cuộc sống sau buổi họp báo tưởng như sẽ yên ắng đôi chút. Nhưng chỉ vài ngày sau, một tin nhắn nặc danh được gửi vào hòm thư công ty: “Nếu cô An Nhiên thật sự là hôn thê chính thức, hãy công khai hợp đồng hôn nhân mà hai người ký với nhau.”

Tin nhắn không được đăng công khai, nhưng đã đến được tay nhiều người trong ban điều hành. Họ không nói gì, nhưng ánh nhìn bắt đầu khác đi. Và An Nhiên cảm nhận được rõ điều đó trong từng bước chân đi qua hành lang công ty. Sự lạnh nhạt, sự quan sát. Không còn là sự ngờ vực nữa, mà là nghi vấn có bằng chứng.

Vũ Minh không tỏ ra lo lắng. Nhưng cô biết, đây là phép thử. Ai đó đang bới tung mọi thứ để bóc trần mối quan hệ của hai người. Và nếu hợp đồng bị lộ… thì không chỉ là danh tiếng của cô tan nát, mà còn cả vị trí của anh trong giới đầu tư cũng bị lung lay.

Cô ngồi trong phòng làm việc tạm của mình ở tầng 12, ánh mắt trống rỗng nhìn ra ngoài trời. Một cơn mưa mùa hè đang đổ xuống, từng hạt nặng nề rơi trên mặt kính. Văng vẳng đâu đó trong đầu là giọng nói của Khánh Linh:

“Một người như em thì làm sao hiểu được thế giới của Vũ Minh? Em chỉ là người đi ngang qua.”

Cô không giỏi đấu. Nhưng không có nghĩa cô không biết cách bảo vệ bản thân.

Buổi tối, cô lên sân thượng, nơi mà mỗi khi căng thẳng cô thường đến. Bất ngờ thay, Vũ Minh đã đứng đó từ lúc nào, hai tay đút túi, áo sơ mi trắng bị gió thổi tung phần tà.

“Anh cũng cần yên tĩnh à?” – cô hỏi.

“Không. Anh đến tìm em.”

Cô ngạc nhiên. “Tìm em?”

“Tin nhắn sáng nay.” – anh nhìn thẳng vào mắt cô. “Em nghĩ sao?”

“Em nghĩ… nếu bọn họ thật sự đào sâu được hợp đồng, mọi chuyện sẽ rất xấu.”

“Vậy nên em muốn hủy hợp đồng trước?”

Câu hỏi như một nhát kéo lạnh cắt ngang dòng cảm xúc.

“Không.” – cô đáp ngay. “Em chỉ muốn hỏi… nếu ngày mai người ta phát hiện ra tất cả, anh có còn giữ em bên cạnh không?”

Vũ Minh im lặng một lúc, rồi bước tới. “Em nhớ không, hôm đó em nói ‘em không muốn im lặng nữa’. Giờ đến lượt anh.”

Anh lấy ra một tập hồ sơ mỏng. Là bản chỉnh sửa hợp đồng. Nhưng không giống bản gốc. Không còn điều khoản thời hạn, không còn chữ ký hai bên ràng buộc kiểu thương mại.

“Anh hủy hợp đồng cũ rồi. Đây là bản mới. Chỉ có một điều duy nhất: ‘Hai bên cam kết cùng nhau đi đến cuối đời, bất kể lý do bắt đầu là gì.’”

Cô nhìn anh, mắt mở to. “Anh… làm vậy là có thể mất hết.”

“Anh không cần hợp đồng để ở bên em. Anh cần em.”

Cô bật cười — một tiếng cười lặng, rồi nước mắt rơi. “Em tưởng mình mạnh mẽ, nhưng hóa ra em đợi câu này từ rất lâu rồi.”

Anh ôm cô vào lòng, gió trên sân thượng vẫn thổi, nhưng không còn lạnh nữa.


Tưởng rằng mọi thứ sẽ đi lên từ đây. Nhưng đời không bao giờ vận hành theo ý người ta muốn.

Ngày hôm sau, cô bị triệu tập bởi ban điều hành công ty. Trong phòng họp, ngoài Vũ Minh, còn có Khánh Linh, Diệp Oanh, và một số thành viên cấp cao khác. Họ không nói trắng ra, nhưng ánh mắt thì rõ như in: họ muốn cô rút lui.

“Chúng tôi cần đảm bảo cổ đông không nghi ngờ về tính minh bạch của ban lãnh đạo.” – Một người lên tiếng.

“Ý anh là tôi không minh bạch?” – An Nhiên hỏi.

“Chúng tôi chưa từng thấy giấy tờ hôn thú. Cũng chưa từng thấy cô có tư cách pháp lý nào trong việc ra vào nội bộ công ty.”

Khánh Linh cười nhẹ: “Không ai muốn cô gặp rắc rối, An Nhiên. Nhưng tốt nhất là cô nên dừng lại. Trước khi có ai đó thay cô làm điều đó.”

Cô quay sang Vũ Minh. Anh đang ngồi lặng, không biểu hiện gì. Cô không biết anh nghĩ gì. Cô không cần biết.

Cô đứng dậy, chỉnh váy lại, giọng rõ ràng:

“Nếu các anh chị nghi ngờ tôi, thì cứ điều tra. Tôi không có gì phải giấu. Nhưng nếu các người dám đụng đến gia đình tôi, bạn bè tôi, hoặc bất kỳ ai ngoài tôi – thì tôi sẽ không im lặng nữa. Tôi không giỏi đấu. Nhưng tôi không hèn.”

Nói xong, cô quay lưng bước ra, để lại một phòng họp chết lặng.


Chiều hôm đó, An Nhiên nhận được cuộc gọi từ một số lạ. Đầu dây bên kia là giọng nữ: lạnh lẽo, trầm khàn, nghe như đang đe dọa:

“Cô tưởng giành được trái tim đàn ông là thắng à? Cô chưa biết mặt thật của họ đâu. Cô chỉ là một con cờ trong ván cờ này thôi.”

“Ai đang nói vậy?” – cô hỏi, giữ giọng bình tĩnh.

“Người từng yêu Vũ Minh hơn cả mạng sống.” – rồi máy cúp.

Cô siết chặt điện thoại. Tim đập mạnh.


Tối đó, khi Vũ Minh trở về nhà, cô đứng chờ anh ở phòng khách. Cô đưa điện thoại ra, phát lại đoạn ghi âm. Anh nghe xong, mặt trầm xuống.

“Là ai?” – cô hỏi.

Anh ngồi xuống ghế, gác chân, tay đan vào nhau.

“Là mẹ anh.”

Cô chết lặng.

“Mẹ anh… từng mất tất cả vì một mối tình. Bà sợ anh đi theo vết xe đổ. Bà nghĩ em là mối đe dọa.”

An Nhiên không biết nói gì.

“Anh sẽ bảo vệ em.” – Vũ Minh nói. “Dù là ai, dù là mẹ anh, nếu bà gây tổn thương cho em – thì anh sẽ đứng về phía em.”

Cô rơi nước mắt.

“Không phải cứ yêu là đủ đâu, Vũ Minh. Phải đủ dũng cảm nữa.”

Anh bước tới, lau nước mắt cho cô.

“Vậy thì mình cùng dũng cảm. Em chịu không?”

Cô gật đầu. Lần đầu tiên, trong tim cô – có một cảm giác chắc chắn.

Tình yêu không phải là những lời ngọt ngào. Mà là khi bão kéo đến, người kia vẫn đứng chắn phía trước, nói rằng: “Anh ở đây.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!