Tạm Cưới 3 Tháng...

Chương 11: Kẻ Ở Rất Gần


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau cuộc chạm trán với bà Lê, tưởng như mọi thứ sẽ lắng xuống. Nhưng sóng gió chẳng bao giờ hết khi người ta còn đứng trong vùng tâm bão.

An Nhiên trở lại công ty với ánh mắt nghi ngờ từ khắp nơi. Cô đã quen với việc người ta nhìn mình như một bản hợp đồng sống – nhưng giờ, ánh mắt đó có thêm phần cay độc. Ai đó đang âm thầm thổi lửa, và cô bắt đầu cảm nhận được hơi nóng phả sau lưng.

Vũ Minh vẫn như thường lệ – lạnh lùng, dứt khoát, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào trong những cuộc họp. Nhưng An Nhiên biết rõ: anh đang mệt. Việc bị mẹ ruột phản đối không phải chuyện nhỏ, và áp lực từ cả hai phía đang bào mòn anh từng chút một.

Chiều hôm đó, cô nhận được một phong thư đặt ngay trên bàn làm việc. Không ai nhìn thấy người đưa, nhưng nét chữ thì rất rõ ràng: “Nếu cô còn muốn bên cạnh anh ta, thì tốt nhất nên cẩn thận người ngồi cạnh.”

Bên trong là loạt ảnh chụp lén — cô đang bước vào nhà cùng Vũ Minh, rồi bức ảnh hai người ôm nhau ngoài sân thượng, và một bức chụp chính diện gương mặt cô đang cười.

An Nhiên lạnh cả người.

Ai đó không chỉ theo dõi, mà còn rất gần. Gần đến mức có thể tiếp cận từng biểu cảm của cô trong những khoảnh khắc tưởng như riêng tư nhất.

Cô ngồi yên, không phản ứng. Nhưng trong đầu đang xoay vòng.

Cô nghĩ tới Hồng – bạn thân duy nhất cô tin tưởng, người duy nhất cô từng kể chuyện hợp đồng với Vũ Minh.

Tối đó, cô hẹn Hồng ra quán cà phê quen thuộc. Hồng vẫn như mọi khi – ăn mặc sành điệu, cười nói rôm rả.

“Lâu rồi không gặp bà, cứ tưởng bà đi honeymoon luôn rồi chứ.”

An Nhiên không vòng vo. “Tôi nhận được ảnh. Ảnh bị theo dõi. Gửi đến bàn làm việc. Không ai ngoài bà biết tôi và Vũ Minh thực sự bắt đầu thế nào.”

Nụ cười của Hồng khựng lại nửa giây. Rồi cô nàng nhấp ngụm trà. “Bà nghĩ tôi là người gửi?”

“Không. Nhưng tôi nghĩ người đó có thể là người thân cận. Có thể là người từng thân, hoặc từng tin.”

Hồng thở ra một hơi. “Tôi chỉ nói với một người.”

“Là ai?”

“Chị họ tôi. Chị ta làm trong phòng nhân sự. Lúc đó tôi say, không cẩn thận.”

An Nhiên không trách Hồng. Cô biết có những lỗi đến từ sự bất cẩn, không phải cố ý. Nhưng từ giây phút đó, cô biết mình phải thay đổi cách bảo vệ bản thân.


Hôm sau, cô đến công ty sớm. Tự mình đi thang bộ lên tầng 16. Từ hành lang kính phía sau, cô có thể thấy ai ra vào phòng làm việc của Vũ Minh mà không bị phát hiện.

Khoảng 8 giờ 30, Khánh Linh xuất hiện – vẫn kiểu bước đi tao nhã, ánh mắt như thể toàn thế giới không xứng để cô ta liếc qua. Cô ta đứng trước cửa phòng giám đốc, bấm một dãy số bảo mật.

Vào được.

An Nhiên sững người.

Cô nhớ rõ – Vũ Minh từng nói, ngoài anh và thư ký riêng, không ai có quyền mở khóa phòng làm việc khi anh không có mặt.

Vậy tại sao Khánh Linh có thể?

Một tia nghi ngờ bùng lên.

Cô âm thầm chụp ảnh, rồi trở về chỗ ngồi.

Trong suốt buổi sáng, cô không nói gì với Vũ Minh. Nhưng ánh mắt cô thì khác – không còn đơn thuần là tin tưởng nữa, mà là đang dò xét một bức tranh lớn hơn: ai đang điều khiển những mũi tên trong bóng tối.


Tối hôm đó, khi cả hai dùng bữa tại nhà, cô im lặng hơn mọi ngày. Vũ Minh thì đang đọc bản kế hoạch sáp nhập với đối tác Hàn Quốc, vừa ăn vừa lật giấy.

“Em thấy mệt à?” – anh hỏi.

“Không. Em đang suy nghĩ.”

“Chuyện gì?”

“Nếu anh phát hiện ra người mình tin tưởng phản bội, anh sẽ làm gì?”

Anh dừng tay. Ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt lạnh như băng đá.

“Anh sẽ không tha thứ.”

Cô gật nhẹ. “Em cũng vậy.”

Anh nhìn cô, lâu hơn thường lệ. Như thể hiểu rằng câu nói đó không chỉ là lý thuyết. Mà là một cảnh báo.


Ngày hôm sau, đúng như dự đoán, một đoạn video bị rò rỉ. Là cảnh An Nhiên ngồi trong xe Vũ Minh, ngủ gục trên vai anh. Một khoảnh khắc đời thường, nhưng trong bối cảnh hiện tại, lại bị gán với tiêu đề: “Cô gái dùng ‘chiêu’ ngọt ngào trói chân tổng tài?”

Phía truyền thông chưa xác minh được nguồn video. Nhưng điều đáng nói là: đoạn ghi hình được cắt ra từ hệ thống camera an ninh trong bãi xe của tập đoàn.

Tức là, phải có người trong nội bộ mới làm được.

Vũ Minh không nói gì. Nhưng cô thấy rõ anh đã siết chặt tay đến mức khớp trắng bệch.

“Anh nghi ngờ ai?” – cô hỏi.

“Có vài cái tên. Nhưng chưa có bằng chứng.”

“Khánh Linh?”

Anh không nói. Nhưng ánh mắt anh không phủ nhận.


Buổi chiều, An Nhiên đến phòng tài vụ để kiểm tra báo cáo. Cô bất ngờ thấy Khánh Linh đang tranh luận với trưởng phòng kế toán, giọng khá gắt.

“Tôi đã nói, tôi có quyền duyệt khoản đó. Sao lại đẩy ngược về phòng nhân sự?”

“Vì nó không hợp lý. Không có chữ ký hợp pháp.”

“Anh đang nói tôi gian lận?”

“Tôi đang làm theo quy định.”

Cô bước đi lặng lẽ. Nhưng vừa ra đến cửa, cô nghe Khánh Linh gằn giọng phía sau: “Tôi sẽ cho cô ta biết cảm giác bị lật mặt là như thế nào.”

Cô không cần đoán. “Cô ta” là ai – quá rõ rồi.


Đêm đó, An Nhiên đến phòng làm việc của Vũ Minh, đưa cho anh một tập tài liệu – gồm ảnh, bản ghi lại lịch trình Khánh Linh, và đoạn hội thoại ngắn cô ghi âm được chiều nay.

Vũ Minh không nói gì, chỉ lật từng trang. Rồi anh đặt tài liệu xuống.

“Em muốn anh xử lý cô ta?”

“Không. Em muốn anh để em xử lý.”

Anh nhìn cô. Mắt sâu, không còn lạnh lùng, mà là một tia tôn trọng.

“Em chắc?”

“Rất chắc. Em đã né đủ rồi.”

Anh gật đầu. “Vậy anh đứng phía sau.”


Hôm sau, An Nhiên gửi đơn đề nghị họp nội bộ với lý do “phát hiện dấu hiệu rò rỉ dữ liệu nội bộ có chủ đích”.

Phòng họp sáng đèn. Ban điều hành đầy đủ. Khánh Linh đến trễ năm phút, vẫn giữ vẻ điềm nhiên.

“Có chuyện gì nghiêm trọng vậy?” – cô ta hỏi, giọng nhẹ nhàng như thể sắp đi tiệc trà.

An Nhiên đứng lên. “Tôi muốn công bố một đoạn ghi âm. Nội dung có liên quan đến người trong ban điều hành.”

Cô bấm nút. Giọng Khánh Linh vang lên – đoạn đối thoại chiều qua, không cần ghép cắt, đủ để hiểu: người muốn hạ An Nhiên là ai.

Khánh Linh tái mặt. Nhưng chưa kịp nói gì, Vũ Minh đã lên tiếng:

“Tôi đã ra chỉ thị – bất kỳ ai lạm dụng quyền truy cập hệ thống nội bộ để tiết lộ đời tư sẽ bị xử lý hình sự, không cần thông qua tôi.”

Không khí đặc quánh.

An Nhiên nhìn thẳng vào mắt Khánh Linh.

“Cảm ơn chị đã cho tôi bài học – rằng đôi khi, người đâm sau lưng lại là người ngồi ngay bên cạnh.”

Khánh Linh đứng bật dậy, ném tập hồ sơ xuống bàn. “Cô nghĩ cô thắng à?”

“Không. Tôi chỉ không để ai lật mặt tôi trước nữa.”

Vũ Minh không lên tiếng. Nhưng ánh nhìn của anh dành cho An Nhiên – lần đầu tiên – đầy tin tưởng như một người ngang hàng thật sự.


Buổi tối, An Nhiên ngồi trên ban công. Thành phố bên dưới vẫn náo nhiệt. Nhưng trong lòng cô lại nhẹ đi một chút. Bão chưa qua, nhưng cô đã biết cách chống bão.

Vũ Minh đến, mang theo hai ly rượu.

“Em không hỏi tại sao anh để em tự làm à?”

“Không cần. Vì em biết, nếu em ngã, anh sẽ là người đỡ.”

Anh cười nhẹ.

“Và nếu có lần sau?” – anh hỏi.

“Em sẽ dẫm lên mà đi tiếp.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!