Hai ngày sau vụ Khánh Linh bị “lật bài”, không khí trong công ty bắt đầu dịu xuống. Không ai dám đụng tới An Nhiên nữa, ít nhất là công khai. Những lời xì xào biến mất, thay vào đó là những ánh mắt dè chừng. Họ không còn xem cô là kẻ may mắn – mà là người biết phản đòn.
Vũ Minh ít xuất hiện hơn, nhưng mỗi khi anh có mặt, mọi thứ đều im lặng. Anh vẫn lạnh lùng như thường, chỉ khác là thỉnh thoảng sẽ dừng lại ở chỗ cô, đặt một tách trà hoặc mảnh giấy nhỏ với mấy chữ viết tay: “Đừng quên ăn trưa.” Hay đơn giản là: “Đừng để ai làm em mệt.”
Nhưng bình yên không kéo dài được bao lâu.
Sáng thứ Hai, lễ tân gọi điện lên phòng cô.
“Chị An Nhiên, có khách tìm chị dưới sảnh.”
“Ai vậy em?”
“Dạ… là mẹ của anh Vũ Minh. Và… một cô gái đi cùng.”
Trái tim cô đập thình thịch.
Cô vội chỉnh áo, chạy xuống tầng một. Và đúng như lời lễ tân, bà Lê đang ngồi ghế chờ, bên cạnh là một cô gái khoảng hai mươi tám, mặc váy hàng hiệu, khí chất nhẹ nhàng nhưng ánh mắt lại sắc lạnh.
“Con đến rồi à?” – bà Lê nói, giọng nhẹ nhàng đến mức giả tạo.
“Dạ, chào bác.” – An Nhiên cúi đầu, quay sang gật nhẹ với cô gái kia.
“Đây là Tường Lam, con gái bạn thân của bác. Du học Pháp về, hiện đang quản lý chuỗi spa cao cấp ở Hà Nội. Xinh đẹp, giỏi giang, lại ngoan ngoãn. Khác hẳn những người… chỉ biết dựa dẫm.”
An Nhiên hiểu ngay thông điệp.
“Bác mời con xuống… để giới thiệu?”
“Đúng. Bác nghĩ đã đến lúc Vũ Minh gặp một người phụ nữ thực sự tương xứng.”
Tường Lam mỉm cười, giọng dịu dàng:
“Em rất ngưỡng mộ anh Vũ Minh. Từ lâu đã nghe nhiều về anh. Hôm nay có dịp gặp chị, em cũng vui.”
An Nhiên gật đầu, không muốn tỏ ra thấp thỏm. “Vâng, rất vui khi gặp em.”
Bà Lê cười khẽ. “Bác sắp tổ chức một bữa tiệc nhỏ, mong con cũng đến. Coi như giới thiệu Lam với bạn bè trong giới. Dù gì thì... cũng nên để người khác có cơ hội đúng không?”
An Nhiên biết rõ: đó không phải lời mời. Đó là tối hậu thư.
Cô gật đầu. “Nếu bác đã ngỏ lời, con sẽ đến.”
Rồi cô quay lưng bước đi. Không một lần ngoái lại.
Tối hôm đó, cô không nói gì về chuyện ở công ty. Nhưng Vũ Minh đã đoán được.
“Em ổn chứ?” – anh hỏi khi hai người cùng ngồi đọc hồ sơ ở phòng làm việc tại nhà.
“Ổn.” – cô trả lời, giọng nhẹ.
“Mẹ anh lại đến?”
Cô gật đầu. “Và không đến một mình. Mang theo… ‘ứng viên’.”
Vũ Minh thở dài, tựa đầu ra ghế. “Mẹ anh sẽ không bỏ cuộc dễ dàng.”
“Em không mong bà thay đổi.” – cô khẽ nói. “Em chỉ sợ… anh sẽ mệt mỏi vì cứ phải chọn.”
Anh quay sang nhìn cô.
“Nhiên này, nếu có ngày mẹ thật sự bắt anh phải chọn giữa bà và em… em sẽ làm gì?”
Cô nhìn anh rất lâu. Rồi trả lời:
“Em sẽ buông tay… nếu đó là điều khiến anh nhẹ lòng hơn.”
Tim anh thắt lại. Anh nắm lấy tay cô.
“Đừng buông. Kể cả khi anh nói mình không xứng. Kể cả khi tất cả đều phản đối. Chỉ cần em đứng ở đó, anh mới biết mình nên đi về đâu.”
Cô cười nhẹ, nước mắt rơi không kịp ngăn.
“Vậy thì… mai mình đi tiệc cùng nhau.”
Tối hôm sau, tiệc tổ chức tại một villa sát hồ. Ánh đèn vàng ấm áp, không khí sang trọng. Bà Lê mỉm cười, bắt tay từng khách mời. Vừa thấy An Nhiên và Vũ Minh xuất hiện cùng nhau, bà khựng lại nửa giây – rồi ngay lập tức lấy lại dáng vẻ quý phái.
“Con cũng đến à?” – bà hỏi, giọng pha chút mỉa mai.
“Dạ, lời mời của bác, con không dám từ chối.” – An Nhiên mỉm cười, bước vào không hề nao núng.
Tường Lam đã đứng đó, khoác tay mẹ cô ta, nhìn An Nhiên từ đầu đến chân như đang cân đo. Nhưng nụ cười vẫn dính trên môi, kiểu của người quá lịch sự để chửi thẳng mặt.
“Chị An Nhiên hôm nay xinh quá. Em nghe nói chị làm trợ lý hả? Chắc vất vả lắm nhỉ?”
“Cũng bình thường thôi.” – Nhiên đáp. “Miễn là không phải làm ‘người được chọn’ trong một ván cờ sắp xếp.”
Tường Lam cứng miệng, nhưng vẫn giữ thái độ.
Tiệc bắt đầu. Bà Lê không bỏ sót một cơ hội nào để khen Tường Lam trước mặt khách mời. Nào là cô ấy tài năng, nào là xứng đôi với Vũ Minh, nào là nếu về làm dâu thì bà sẽ rất an tâm.
An Nhiên đứng im, lặng lẽ rót rượu. Không chen vào. Nhưng ai cũng nhìn thấy sự hiện diện của cô như cái gai trong mắt bà Lê.
Đến giữa tiệc, Tường Lam chủ động kéo Vũ Minh đi vòng quanh giới thiệu. An Nhiên chỉ nhìn, không bước theo. Cô không phải người thích tranh giành trước mặt đám đông. Nhưng khi cô quay ra sân, bà Lê đứng đó chờ sẵn.
“Con thấy sao?” – bà hỏi.
“Về tiệc? Rất tuyệt.”
“Về Lam?”
“Em ấy tốt.”
“Và xứng với Vũ Minh hơn con?”
“Có thể. Nhưng quan trọng là, anh ấy có nghĩ vậy không.”
Bà Lê nhìn cô, ánh mắt như muốn đâm xuyên trái tim.
“Cô quá tự tin.”
“Không. Nhưng con tin, nếu bác là mẹ, bác sẽ không muốn ép con trai mình sống cả đời với người mà nó không yêu.”
Bà không đáp. Nhưng gương mặt không còn lạnh như trước.
Kết thúc tiệc, Vũ Minh quay lại nắm tay An Nhiên. Bà Lê nhìn, không ngăn cản.
Trên xe về, anh nói: “Hôm nay em khiến mẹ anh phải suy nghĩ.”
“Không. Em chỉ sống đúng với những gì em chọn.”
Anh cười nhẹ. “Có em, anh không còn thấy mình cô đơn nữa.”
Cô dựa đầu vào vai anh. Ngoài trời, mưa bắt đầu rơi lất phất. Nhưng trong xe, lòng người như được sưởi ấm.
Tình yêu – không cần thắng trong mắt người khác. Chỉ cần không thua trong lòng nhau.