Tạm Cưới 3 Tháng...

Chương 18: Trả Thù Ngầm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau cuộc họp định mệnh hôm đó, tưởng chừng như mọi sóng gió đã lắng xuống. Tập đoàn Vũ Gia vẫn hoạt động ổn định, giá cổ phiếu phục hồi nhẹ, và quan trọng nhất – Vũ Minh giữ được chiếc ghế CEO của mình. Dư luận dịu lại, không còn những tiêu đề giật gân, không còn những bài báo đồn đoán đầy ác ý.

Nhưng tất cả chỉ là lớp băng mỏng phía trên mặt hồ lạnh.

Dưới mặt nước, Lâm Phong vẫn chưa rút lui.


Tối hôm đó, trong căn penthouse sang trọng phía bờ đông, Lâm Phong ngồi một mình bên chiếc bàn đá cẩm thạch, cốc rượu vang đỏ sóng sánh ánh đèn, như máu đang chuyển động. Đôi mắt hắn lạnh lùng nhìn vào màn hình laptop trước mặt – nơi hiển thị từng dòng báo cáo về các mối quan hệ thân tín của Vũ Minh trong nội bộ tập đoàn.

Hắn gõ nhẹ ngón tay lên thành ly.

“Vũ Minh, mày tưởng chỉ cần giữ được ghế là xong sao?”

Hắn chuyển sang màn hình khác – tài liệu điều tra về người trợ lý của Vũ Minh, người điều hành phòng tài chính, và... cả tài khoản riêng tư của An Nhiên.

“Đánh trực diện thì mày phòng thủ tốt lắm. Vậy thì tao sẽ tỉa từng mắt xích một.”


Sáng hôm sau, một vụ việc nhỏ bùng nổ trong nội bộ công ty: phòng kế toán phát hiện số liệu bị lệch gần một tỷ đồng – không rõ lý do. Tất cả những mắt xích có liên quan đều là những người thân tín của Vũ Minh.

Truyền thông lập tức có tin rò rỉ. Dù không có bằng chứng cụ thể, nhưng chỉ cần một tiêu đề như: “Nội bộ Vũ Gia rò rỉ tài chính?”, là đủ khiến lòng người bất an.

Vũ Minh triệu tập khẩn bộ phận kiểm soát nội bộ.

“Khoanh vùng hệ thống. Tắt toàn bộ quyền truy cập từ bên ngoài. Kiểm tra lịch sử login toàn bộ nhân viên có quyền chỉnh sửa dữ liệu. Ai cũng có thể bị kiểm tra – kể cả trợ lý của tôi.”

Trợ lý của anh – cậu Khang – biến sắc mặt.

“Anh nghi em sao?”

“Không. Nhưng nếu em vô tội, em sẽ là người đầu tiên muốn làm rõ.”

Khang cắn môi, gật đầu.


Cùng lúc đó, An Nhiên nhận được một bưu phẩm chuyển phát nhanh. Không người gửi. Bên trong là... ảnh chụp cô đang ngồi ăn tối với một người đàn ông lạ tại một nhà hàng sang trọng – ảnh được chụp từ xa, có dấu hiệu can thiệp kỹ thuật số, làm mờ mặt người kia nhưng cố tình tạo cảm giác “thân mật”.

Dưới ảnh, một dòng chữ nguệch ngoạc:

“Anh ta không phải người duy nhất có bí mật.”

An Nhiên run tay.

Cô chưa từng ngồi ăn tối với người đàn ông nào gần đây, càng không trong hoàn cảnh mờ ám như vậy.

Rõ ràng… ai đó đang muốn khiến cô nghi ngờ chính mình – hoặc khiến người khác nghi ngờ cô.


Buổi tối, trong văn phòng tầng cao nhất, Vũ Minh đang phân tích chuỗi log hệ thống với nhóm kỹ thuật thì An Nhiên bước vào. Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ đặt phong bì ảnh lên bàn anh.

Anh nhìn. Xem qua.

Rồi… đốt.

Không hỏi, không trách, không phán xét.

An Nhiên suýt bật khóc.

“Anh không muốn biết thật sao?”

“Không cần.” – Vũ Minh đáp, ánh mắt vẫn nhìn vào màn hình. “Thứ người ta gửi với mục đích chia rẽ – thì càng không nên để nó có cơ hội chia được.”

Cô bước tới, vòng tay ôm lấy cổ anh từ phía sau.

“Em không sợ bị hiểu lầm. Em chỉ sợ anh nghĩ em yếu đuối.”

“Không.” – Anh nắm lấy tay cô, siết nhẹ. “Yếu là khi người ta để thù hận điều khiển lý trí. Em – là người mạnh nhất anh từng biết.”


Một tuần sau, Vũ Minh tung ra một đòn phản công bất ngờ: ra mắt hệ thống kiểm toán tự động mới có khả năng phát hiện thao túng dữ liệu. Dự án này vốn được ấp ủ từ lâu, nhưng anh quyết định tung ra sớm để dằn mặt mọi thế lực trong bóng tối.

Tất cả nhân viên đều phải xác thực bằng hệ thống vân tay sinh trắc học. Mọi thay đổi dữ liệu đều được ghi lại từng mili giây.

Chưa đầy 24 giờ, hệ thống phát hiện một IP lạ truy cập từ... Singapore – địa chỉ trùng khớp với một văn phòng của ARX Solutions.

Một cái tên nổi bật hiện lên: Hà Vỹ – nhân viên cấp trung phòng IT – đã bị “mua chuộc” để cài phần mềm gián điệp vào mạng nội bộ.

Khi bị bắt giữ, anh ta khai: “Tôi chỉ làm theo lệnh, chuyển dữ liệu qua email được mã hóa. Tôi không biết họ làm gì với nó.”

Vũ Minh không cần biết thêm.

Anh nhấc máy, gọi thẳng ra quốc tế.

“Lâm Phong. Mày chơi đủ rồi đấy.”

Tiếng cười nhạt vang lên ở đầu dây bên kia.

“Mày giữ được công ty, giữ được vợ, nhưng mày sẽ không giữ được lòng tin từ người khác. Vết nứt dù nhỏ cũng sẽ lan ra, Minh à.”

“Không ai sợ vết nứt khi đã biết cách đổ bê tông lại.” – Vũ Minh đáp, dứt khoát. “Và tao – sẽ đổ trực tiếp lên mặt mày.”

Cuộc gọi kết thúc.


Vài ngày sau, một bản tin nóng xuất hiện: ARX bị điều tra vì hành vi can thiệp trái phép vào hệ thống doanh nghiệp nội địa tại Việt Nam.

Vũ Minh đã gửi đơn kiện đến Bộ Công an và Bộ TT&TT, kèm đầy đủ bằng chứng. Đòn phản công chính thức bắt đầu.

Lâm Phong bị triệu tập điều tra. Hắn vẫn bình thản.

“Chơi lớn vậy sao, Vũ Minh? Tao tưởng mày chỉ biết diễn cảnh yêu đương với con bé hợp đồng chứ.”

Một cú đấm bay tới.

Vũ Minh không giữ nổi bình tĩnh. Bảo vệ kịp can ngăn.

“Còn dám gọi cô ấy là 'con bé', tao cho mày mất răng nói luôn.”

Mọi ánh mắt trong phòng giam đều nhìn về phía Vũ Minh – người tổng tài lạnh lùng lần đầu để lộ mặt hung tợn vì một người phụ nữ.

Không vì danh tiếng.

Không vì quyền lực.

Chỉ vì một người – đáng để anh bảo vệ.


Đêm ấy, An Nhiên đứng ở sân thượng, nhìn ánh đèn thành phố xa xa.

Vũ Minh bước ra sau lưng, khoác áo cho cô.

“Hắn bị bắt rồi.”

“Em biết.” – cô nói. “Nhưng em vẫn thấy lo.”

“Vì điều gì?”

“Vì… từ giờ, sẽ không còn ai tấn công tụi mình nữa. Em sợ sự im lặng đó… sẽ làm tụi mình chủ quan.”

Anh im lặng một lát, rồi nhẹ giọng.

“Vậy thì từ giờ, chúng ta không im lặng. Mỗi ngày, em cứ nói hết những gì em lo. Và anh sẽ nghe hết – đến khi em hết lo thì thôi.”

An Nhiên quay sang ôm lấy anh. Không nói thêm gì.

Vì đôi khi – sự yên ổn cũng là một loại dũng khí.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!