Tạm Cưới 3 Tháng...

Chương 19: Sóng Ngầm Sau Cơn Yên Bình


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ba tuần sau vụ ARX bị điều tra, tập đoàn Vũ Gia dần ổn định trở lại. Truyền thông tạm thời yên lặng, cổ phiếu tăng trưởng đều, ban quản trị đồng thuận hơn trong các cuộc họp, và nhân viên thì thở phào nhẹ nhõm.

Bề mặt yên ả.

Nhưng lòng người – không.

An Nhiên được chính thức bổ nhiệm làm giám đốc bộ phận Truyền thông Nội bộ. Quyết định khiến không ít người ngạc nhiên – thậm chí khó chịu. Dù ai cũng phải công nhận: cô thông minh, khéo léo, có đầu óc chiến lược. Nhưng điều khiến người ta lăn tăn – là cái danh “vợ hợp đồng” ấy vẫn còn vương vất quanh cô.

Trong khi đó, Vũ Minh thì dường như không để tâm. Anh xuất hiện đều đặn trong các cuộc họp, tập trung vào mở rộng hệ sinh thái tài chính – công nghệ mới, hoàn toàn không đụng lại bất kỳ vấn đề gì liên quan đến Lâm Phong.

Nhưng rồi, đúng lúc mọi thứ tưởng như đang hồi phục… thì một cái tên cũ xuất hiện trở lại.

Trịnh Kha.


Trịnh Kha là một trong những cổ đông trẻ tuổi từng đầu tư vào chuỗi start-up công nghệ ảo cách đây ba năm. Khi đó, anh ta cũng từng là bạn học cùng trường MBA ở Anh với… An Nhiên.

Và từng là người theo đuổi cô quyết liệt nhất.

Đẹp trai, lãng tử, giỏi giao tiếp – Trịnh Kha là mẫu người khiến phụ nữ dễ siêu lòng. An Nhiên đã từng dao động. Nhưng rồi… cô chọn sự an toàn – và từ chối.

Ba năm không gặp, Trịnh Kha giờ đã trở thành giám đốc điều hành một quỹ đầu tư tư nhân mang tên NOVA Capital – chuyên rót vốn vào các công ty tiềm năng đang gặp khó khăn. Và không biết bằng cách nào, anh ta được mời vào làm cố vấn chiến lược cho dự án hợp tác mới của Vũ Gia với đối tác Hàn Quốc.

Ngày đầu đến công ty, anh ta xuất hiện với phong thái như gió xuân – sơ mi trắng, nụ cười nửa miệng, và ánh mắt… dừng lại rất lâu trên gương mặt An Nhiên khi họ chạm mặt ở sảnh lớn.

“Lâu rồi không gặp.” – Trịnh Kha mỉm cười.

An Nhiên gật đầu, nhẹ nhàng. “Chào anh.”

Cô định bước đi thì anh ta nói thêm: “Cũng may, em vẫn chưa đổi họ.”

Câu nói đủ mập mờ khiến mấy nhân viên gần đó nhìn nhau xì xào. Nhưng An Nhiên chỉ cười nhẹ.

“Có những thứ… không cần đổi, vì chưa bao giờ là của người khác.”

Cô rời đi, không ngoảnh lại.


Tối hôm đó, Vũ Minh xem lại báo cáo nhân sự cố vấn thì bắt gặp tên Trịnh Kha.

Anh ngồi lặng hồi lâu, không nói gì.

Trợ lý Khang hỏi nhỏ: “Có cần gạt ra không ạ?”

Vũ Minh lắc đầu. “Không. Để hắn vào.”

“Nhưng… nếu ảnh có ý với chị An Nhiên thì…”

“Cậu nghĩ tôi cần cấm ai có ý với vợ mình?”

Khang cứng họng, rồi cười: “Dạ. Em hiểu.”


Những ngày sau đó, Trịnh Kha xuất hiện dày đặc trong các buổi họp chung với An Nhiên. Anh ta hay pha trò, khen ngợi cô trước mặt mọi người, thậm chí không ngần ngại nói những câu khiến người khác phải quay lại nhìn:

“Chị Nhiên vẫn giữ được phong độ thời sinh viên ghê.”

“Cách chị ấy trình bày dự án làm tôi nhớ tới hồi hai đứa cùng tranh luận ở thư viện King’s College.”

Dư luận bắt đầu râm ran trở lại.

Phòng Marketing truyền tai nhau: “Nghe nói chị Nhiên từng suýt cưới ảnh đó, nhưng rồi chuyển sang hợp đồng với tổng tài.”

Phòng Hành chính thở dài: “Drama công ty không bao giờ hết thật.”

An Nhiên nghe, biết hết – nhưng không giải thích. Cô chỉ im lặng làm việc.

Nhưng Vũ Minh thì không.


Buổi trưa hôm đó, khi mọi người đã tan ca, anh bước vào phòng họp nơi Trịnh Kha đang một mình xem tài liệu.

Không mở đầu. Không chào hỏi.

Anh nói thẳng: “Dừng lại.”

Trịnh Kha không ngạc nhiên. Chỉ cười, nhấc tách cà phê.

“Cậu sợ à?”

“Tôi không sợ ai.” – Vũ Minh đáp lạnh. “Tôi chỉ không thích sự lố bịch diễn ra trong công ty mình.”

Trịnh Kha đặt tách cà phê xuống, ánh mắt nghiêm lại.

“Cậu nghĩ tôi còn hứng thú với người từng từ chối mình sao?”

“Không biết. Nhưng cậu vẫn đang tạo ra cảm giác đó. Và tôi không để ai lợi dụng cái tên An Nhiên để khuấy động thị phi lần nữa.”

Trịnh Kha đứng dậy, tiến lại gần.

“Thế còn cậu? Cậu đã từng lợi dụng cô ấy để cứu lấy danh tiếng mình. Cậu quên rồi sao?”

Ánh mắt hai người đàn ông chạm nhau, gay gắt.

“Khác biệt là… tôi đã chọn ở lại.” – Vũ Minh nói chậm. “Và cô ấy – chọn tin tôi, dù từng bị tổn thương.”

“Rồi xem… đến lúc cô ấy mỏi mệt vì những sóng gió do vị trí vợ tổng tài mang lại, ai là người ở cạnh cô ấy thật sự?”


Tối hôm đó, Vũ Minh không nói nhiều. Anh đưa An Nhiên đi ăn, dắt tay cô qua từng con phố, nhưng ánh mắt thì luôn chùng xuống. An Nhiên biết, có chuyện đang đè nặng tâm trí anh.

Cô dừng lại giữa ngã tư, xoay người nhìn anh.

“Anh sợ em sẽ lung lay vì Trịnh Kha à?”

Vũ Minh nhíu mày. “Không.”

“Vậy sao anh trầm vậy?”

Anh thở dài. “Vì anh sợ… em mệt.”

Cô bật cười khẽ.

“Em mệt thì em sẽ nghỉ. Nhưng em chưa từng nghĩ đến chuyện… nghỉ với anh.”

Câu nói ấy như cơn gió ấm.

Vũ Minh khẽ cúi xuống, hôn nhẹ lên trán cô.

“Cảm ơn em. Vì vẫn ở đây.”


Nhưng đúng lúc ấy, điện thoại An Nhiên vang lên.

Một tin nhắn không tên gửi đến:

“Muốn biết người mình yêu từng giấu gì? Đến phòng hồ sơ tầng B2. Một mình.”

An Nhiên siết điện thoại.

Lại bắt đầu rồi…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!