An Nhiên thức dậy với cơn đau nhức nhẹ ở cổ, nằm ngửa trên chiếc giường xa lạ trong căn phòng quá rộng, quá sang, và... quá lạnh. Cô mất mấy giây mới nhớ ra mình đã “về nhà chồng” – một ông chồng chỉ tồn tại trên hợp đồng.
Vũ Minh đã đi làm từ sớm. Trên bàn có một tờ giấy ghi vắn tắt: “Tôi đã dặn người chuẩn bị bữa sáng. Em không cần làm gì. Cứ ngồi yên.”
Ngồi yên? Cô bặm môi. Tưởng cưới chồng sẽ có cảm giác ấm áp, ai ngờ giống như bị nhốt vào phiên bản cao cấp của nhà giam.
An Nhiên bước xuống, đi dạo quanh biệt thự. Phòng khách bóng loáng như showroom, bếp sạch sẽ đến mức không dám đụng, còn phòng làm việc của Vũ Minh thì... đóng kín, khoá vân tay.
Cô thấy mình như thể một món đồ được sắp xếp vào đúng vị trí, đúng hình ảnh “vợ tương lai hoàn hảo” để trưng ra trước thiên hạ. Chỉ khác là, món đồ này còn biết suy nghĩ và bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
Trưa hôm đó, cô được đưa đến một trung tâm thương mại cao cấp. Thư ký riêng của Vũ Minh – một người phụ nữ tên Lệ, gọn gàng, lạnh lùng, dẫn cô đi chọn váy.
“Chủ tịch muốn cô có mặt tại sự kiện họp báo tối mai, xuất hiện với tư cách là hôn thê. Váy sẽ chọn từ BST mới nhất. Chúng tôi đã liên hệ nhà thiết kế.”
An Nhiên cười nhạt. Lại là sắp đặt.
Cô bị kéo đi thử tới chục bộ, trang điểm nhẹ, tóc uốn sóng mềm, và phải chụp hình gửi về “duyệt”. Mỗi lần gửi hình, Vũ Minh chỉ nhắn đúng một chữ: “Được.”
Cô bắt đầu phát điên với cái kiểu lạnh như băng mà ra vẻ kiểm soát mọi thứ đó. Nhưng rồi cô cũng không phản ứng gì. Mình đã ký, đã nhận tiền ứng, đã sống trong căn biệt thự hàng chục tỷ đồng. Cô hiểu cuộc chơi này, ít ra… ở giai đoạn đầu.
Tối hôm đó, khi vừa về đến nhà, An Nhiên thấy Vũ Minh đang ở sân sau, nói chuyện điện thoại. Cô định bước qua thì nghe loáng thoáng giọng anh, lạnh và trầm.
“…Tôi đã bảo đừng can thiệp. Dù là gia đình, tôi cũng không thích bị kiểm soát.”
Im lặng một chút.
“Không. Cô ấy không quan trọng. Chỉ là hợp đồng.”
An Nhiên đứng yên, tim hơi chùng xuống một nhịp. Biết là thật, biết là từ đầu đã rõ, nhưng nghe chính miệng anh nói, vẫn thấy như có cái gì đâm vào giữa ngực.
Cô lui lại, giả vờ như chưa nghe gì.
Khi cả hai gặp nhau ở phòng khách, anh nhìn cô, ánh mắt không khác mọi ngày.
“Mai nhớ đứng bên trái tôi. Khi ký giả chụp ảnh, đừng ngẩng mặt quá cao. Cười vừa đủ.”
“Vâng.” Cô chỉ đáp đơn giản.
Không ai nói thêm gì. Chỉ có đồng hồ treo tường kêu tích tắc đều đều như đang nhắc: cuộc chơi đang bắt đầu – và từng giây trôi qua là từng bước rơi vào vùng nguy hiểm.
Sáng hôm sau, sự kiện họp báo diễn ra tại một khách sạn lớn. Đèn flash, máy quay, phóng viên, và cả những ánh mắt dò xét bủa vây.
An Nhiên bước ra khỏi xe, tay khoác tay Vũ Minh. Váy trắng dài, lưng hở nhẹ, tóc búi cao, môi đỏ nhạt – cô đẹp đến mức chính mình cũng không nhận ra.
Người bên cạnh cô – Lê Vũ Minh – vẫn đẹp trai như tạc, lạnh lùng như tượng, và hoàn hảo như một mô hình quảng cáo sống.
Cả hai cùng bước lên sân khấu chính, đối diện với hàng loạt câu hỏi dồn dập.
“Xin hỏi, hai người quen nhau bao lâu rồi?”
“Vì sao quyết định công khai ngay bây giờ?”
“Cô An Nhiên là ai? Có phải từng là người mẫu?”
Vũ Minh trả lời ít, gọn, nhưng đủ để làm truyền thông yên tâm. Còn An Nhiên, theo đúng vai trò được giao, chỉ cần mỉm cười đúng lúc, gật đầu vừa phải.
Nhưng rồi, giữa đám đông, có một tiếng nói vang lên từ hàng ghế sau:
“Xin lỗi, nhưng... Vũ Minh, anh từng tuyên bố sẽ không kết hôn. Vậy cô gái này... là ai mà khiến anh thay đổi?”
Cả khán phòng yên lặng.
Vũ Minh nhìn người vừa hỏi – là một phóng viên kỳ cựu, từng được biết đến là "tay săn scandal". Anh trả lời chậm rãi:
“Cô ấy... không phải người khiến tôi thay đổi. Chỉ là... tôi nhận ra, sống một mình quá lâu cũng không tốt.”
An Nhiên liếc nhìn anh. Mắt anh không có cảm xúc. Giọng anh không có độ run. Nhưng câu nói ấy... lại khiến trái tim cô run nhẹ.
Buổi họp báo kết thúc, cả hai vào xe trở về. Không khí trong xe yên ắng đến mức tiếng còi xe ngoài đường cũng trở nên rõ ràng.
Vũ Minh đột nhiên nói: “Em đã làm tốt.”
An Nhiên nhìn ra cửa sổ, không trả lời.
“Nhưng đừng để lời khen làm em ảo tưởng.” Anh tiếp lời, vẫn với giọng đều đều như máy ghi âm.
Cô mỉm cười nhạt. “Tôi không ảo tưởng đâu. Tôi chỉ đang làm đúng vai diễn của mình thôi.”
Chiếc xe chạy qua đoạn đường rợp ánh đèn. Cô thấy gương mặt anh phản chiếu trong kính – lạnh, sắc, nhưng trong đáy mắt ấy… có một điều gì đó rất mệt mỏi.
Cô không biết là gì. Chỉ cảm thấy, giữa cuộc hôn nhân hợp đồng này… có một người đang giấu mình thật kỹ, và một người đang lạc lối từng ngày.
Và rồi, điện thoại cô rung lên. Tin nhắn từ số lạ:
“Anh ấy không phải người đơn giản. Cẩn thận trước khi mọi thứ vượt quá giới hạn.”
Cô tắt màn hình, ngẩng đầu, nói nhỏ:
“Em nghĩ... mình đã vượt rồi.”