Tạm Cưới 3 Tháng...

Chương 4: Hôn Lễ Giả, Tình Cảm Thật?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau buổi họp báo, An Nhiên cứ ngỡ mọi chuyện sẽ tạm lắng. Nhưng cô hoàn toàn đánh giá thấp khả năng “tạo áp lực” của nhà họ Lê. Chưa tới hai ngày, mẹ Vũ Minh đã gọi điện trực tiếp, không vòng vo: “Tháng sau tổ chức lễ cưới. Mẹ đặt tiệc rồi, khách mời xong hết rồi, tụi con chỉ cần diễn cho tròn.”

“Diễn cho tròn” – dễ nói quá. Nhưng với An Nhiên, mỗi ngày sống trong căn biệt thự ấy là một buổi casting chính thức cho vai nữ chính của đời người khác.

Từ những buổi thử váy cưới kéo dài hàng giờ, đến những lớp học “làm dâu tài phiệt” do mẹ chồng mở riêng, cô bắt đầu cảm thấy bản thân không còn là chính mình. Cô giống như đang sống trong show truyền hình thực tế, mà mỗi tập là một đòn tâm lý.

Vũ Minh vẫn vậy, đi làm từ sáng sớm, về tối khuya. Gặp nhau là nói chuyện công việc, lịch trình, trả lời ngắn gọn. Còn cô thì ngày càng quen với việc… nói chuyện với người giúp việc hơn là chồng.

Một tối nọ, khi đang ngồi trong phòng khách đọc quyển “Hướng dẫn ứng xử bàn tiệc kiểu Âu”, cô nghe thấy tiếng khóa cửa. Vũ Minh bước vào, áo sơ mi trắng lấm tấm nước mưa. Trông anh mệt mỏi, nhưng vẫn đẹp trai một cách khó chịu.

“Anh chưa ăn gì hả?” – cô hỏi bâng quơ.

“Không đói.”

“Người gì mà sống bằng gió…” – cô lầm bầm.

Anh liếc nhìn cô. “Tôi sống bằng kiểm soát.”

Cô suýt sặc. “Kiểm soát cả bữa ăn luôn?”

Vũ Minh ngồi xuống ghế đối diện, tựa đầu vào lưng ghế, nhắm mắt. Cô nhìn gương mặt anh lúc ngủ thiếp đi, không hiểu sao trong lòng lại thấy… mềm.

Có gì đó sau vẻ lạnh lùng đó khiến cô muốn nhìn lâu hơn.

Nhưng chưa được hai phút, điện thoại anh đổ chuông. Anh mở mắt, nhìn màn hình, rồi đứng dậy, bước ra ban công.

Cô nghe loáng thoáng tiếng anh:

“Ừ. Tôi biết. Nhưng em không cần quay về.”

“Không. Giữa chúng ta kết thúc rồi.”

“Đừng cố gắng nữa.”

Một giọng nữ vang lên rõ ràng từ loa ngoài, hơi gắt:

“Cô ta là gì chứ? Một con bé không tên tuổi! Anh thật sự muốn cưới hả?”

Cô cảm giác như bị ném thẳng ly nước vào mặt dù chẳng ai chạm vào mình.

Đến khi anh quay lại, ánh mắt anh nhìn cô không còn lạnh mà mang chút… cảnh giác. Như thể anh sợ cô nghe thấy những điều không nên.

“Nghe hết rồi à?” – anh hỏi.

“Vâng. Nhưng tôi không quan tâm.” – cô nói dối.

Anh gật đầu. “Tốt.”

Nhưng thực ra, tim cô đang nhói từng nhịp một cách ngốc nghếch.

Ngày lễ cưới càng gần, lịch trình càng dày. Họ phải đến thử sảnh tiệc, chọn mẫu thiệp, chụp hình cưới.

Buổi chụp ảnh là buổi đầu tiên hai người họ… chạm nhau nhiều đến thế.

Cô mặc váy cưới trắng, đứng dưới ánh sáng vàng nhạt. Anh mặc vest đen, ôm eo cô từ phía sau, cúi sát tai thì thầm: “Ngẩng mặt lên chút. Đúng rồi.”

Từng cái chạm nhẹ như điện giật. Cô cố gắng không run, không đỏ mặt, không thở gấp. Nhưng tim cô thì không nghe lời.

Khi nhiếp ảnh gia bảo: “Tổng tài hôn nhẹ lên trán cô dâu nha!”, An Nhiên định phản ứng thì Vũ Minh đã cúi xuống, chạm môi lên trán cô như một bản năng.

Một nụ hôn ngắn. Nhẹ. Nhưng đủ khiến cả người cô đóng băng.

Lúc ra xe, cô vẫn chưa hoàn hồn. Còn anh thì như không có gì xảy ra, chỉ hỏi: “Em muốn ăn gì?”

“Cơm sườn.”

“Vậy đi ăn.”

An Nhiên trợn mắt. “Anh mà ăn cơm sườn hả? Không phải ngày nào cũng bít tết gì gì đó sao?”

“Không có tâm trạng cắt bít tết.”

“Ủa, còn tôi ăn cơm sườn là do… nghèo đó!”

Anh bật cười nhẹ, lần đầu tiên từ khi họ sống chung.

Cô nhìn anh, lòng hơi dịu lại.

Có lẽ… tổng tài cũng là người. Có lẽ… anh không lạnh như mình nghĩ.

Nhưng tối đó, khi về nhà, cô nhận được một phong bì.

Bên trong là bản scan hồ sơ cá nhân của cô – từ lúc học cấp 3 đến đại học, điểm số, gia đình, thậm chí cả khoản vay sinh viên năm hai.

Bên dưới là một dòng chữ viết tay, bằng nét bút nghiêng mạnh:

“Biết rõ vị trí của mình, thì sẽ không bị tổn thương.”

Không ký tên. Không cần.

Cô biết rõ người gửi là ai.

Chỉ là… họ chưa lộ mặt.

Và cô bắt đầu hiểu: cuộc chơi này không chỉ là diễn hôn nhân.

Nó là cuộc chiến.

Giữa yêu và không được yêu.

Giữa một trái tim tưởng là đá.

Và một trái tim… đang lỡ tan ra.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!