Sáng hôm sau, An Nhiên xuống bếp sớm hơn thường lệ. Cô ngồi một mình uống cà phê, ánh mắt vẫn còn đọng lại sự tức tối từ phong bì đêm qua. Kẻ nào đó đang điều tra cô, và không phải chỉ để đùa. Mục tiêu là làm cô sợ, hoặc rút lui.
Nhưng cô đã trải qua đủ nhiều va vấp để biết: càng bị dồn, càng không được lùi.
Vũ Minh bước xuống sau, ăn mặc chỉnh tề như mọi ngày. Anh nhìn ly cà phê trước mặt cô rồi hỏi: “Đắng vậy mà em uống được à?”
Cô không ngẩng đầu. “Không đắng bằng việc bị nhắc nhở về quá khứ.”
Anh im lặng vài giây, rồi kéo ghế ngồi đối diện. “Em nhận được gì?”
Cô đưa phong bì lên, ném nhẹ xuống bàn. “Anh đoán xem?”
“Không phải tôi.” Giọng anh đều đều.
“Tôi không nói là anh. Nhưng chắc chắn là người rất thân với anh.”
Anh nhìn cô một lúc lâu, như muốn đo lường xem cô thật sự biết bao nhiêu. Nhưng cuối cùng chỉ nói một câu ngắn: “Em chịu áp lực được không?”
“Tôi sống đủ lâu để biết: áp lực là thứ không giết được mình, thì sẽ... làm mình lì hơn.”
Anh hơi nhếch môi. Không phải cười, mà là một biểu cảm lạ – như thú vị, như thừa nhận, như đề phòng.
Chiều hôm đó, An Nhiên nhận được cuộc gọi từ một số lạ, giọng nữ nhẹ nhàng nhưng lạnh:
“Tôi là Khánh Linh. Em gái kết nghĩa của anh Vũ Minh. Có thể gặp nhau một chút chứ? Chị muốn mời cà phê.”
Khánh Linh – tên này không xa lạ. Là cái tên từng được mẹ anh hay nhắc, từng được giới kinh doanh đồn đoán là “nửa kia phù hợp nhất” với anh – cả về học vị, xuất thân, lẫn... toan tính.
An Nhiên nhận lời. Cô không muốn né. Nếu đây là cuộc chơi, thì ít nhất phải biết bàn cờ đang có những ai.
Quán cà phê nằm trong một khách sạn 5 sao. Khánh Linh đến trước, gọn gàng, xinh đẹp, khí chất dịu dàng kiểu tiểu thư có giáo dưỡng. Nhưng trong ánh mắt cô ta có một loại sắc bén khó che giấu.
“Cô đẹp hơn tôi nghĩ.” – Khánh Linh mở lời bằng một câu không rõ khen hay cảnh báo.
An Nhiên ngồi xuống, mỉm cười: “Cảm ơn. Tôi nghe nói chị là người gần gũi với anh ấy lắm.”
“Ừ, thân từ nhỏ. Nên tôi biết rõ, anh ấy không dễ mở lòng. Nhất là với... kiểu người như cô.”
“Kiểu người như tôi là sao?”
“Không xuất thân. Không danh tiếng. Đột ngột xuất hiện, rồi được công bố là ‘vợ sắp cưới’. Cô nghĩ mọi người sẽ tin tình cảm thật sao?”
An Nhiên vẫn giữ giọng đều, không nóng, không vội: “Tôi không quan tâm người khác nghĩ gì. Tôi chỉ quan tâm anh ấy nghĩ gì.”
Khánh Linh khẽ cười. “Anh ấy nghĩ mọi thứ đều có giá. Kể cả tình yêu.”
Cô rút từ túi xách ra một xấp giấy: hình ảnh, thông tin, thậm chí là ảnh gia đình cô – tất cả được in, sắp xếp cẩn thận như một bộ hồ sơ.
“Đây là những gì tôi có về cô. Và tôi nghĩ cô cũng thông minh đủ để hiểu ngụ ý.”
An Nhiên nhìn tập hồ sơ. Tay cô siết lại, nhưng vẫn cười:
“Chị mất công thế này, lẽ ra nên dùng tài liệu đó để viết đơn xin cưới thay tôi.”
Khánh Linh hơi sững người. Nhưng chỉ một giây.
“Cô gan thật. Nhưng gan không bảo vệ cô khỏi những cú ngã đâu.”
An Nhiên đứng dậy. “Không sao. Tôi ngã quen rồi. Nhưng mỗi lần ngã, tôi học được một chiêu mới.”
Cô bỏ đi, không quay đầu lại. Đôi giày bước trên sàn đá phát ra âm thanh đều đều, như tuyên bố rằng cô sẽ không dễ bị đánh gục bởi những đòn đánh kiểu quý tộc.
Tối hôm đó, khi về đến biệt thự, cô thấy Vũ Minh đang đứng ngoài ban công. Tay anh cầm ly rượu vang đỏ, ánh đèn vàng phủ lên gương mặt đẹp như tạc.
“Em gặp Khánh Linh rồi?” – anh hỏi, không quay lại.
“Ừ.”
“Cô ấy nói gì?”
“Không nhiều. Nhưng đủ để tôi hiểu: tôi đang bước vào một chiến trường.”
Anh quay lại, ánh mắt nhìn cô sắc lạnh. “Tôi không bảo em phải bước vào.”
“Nhưng tôi đang ở giữa. Muốn hay không cũng vậy thôi.”
Anh im lặng một lát, rồi nói khẽ: “Cẩn thận. Không ai ở đây chơi đẹp.”
“Cả anh?”
Câu hỏi khiến không khí như chững lại.
Anh không trả lời.
Cô nhìn anh, ánh mắt không còn ngây thơ, không còn yếu mềm. Có thứ gì đó trong cô đang thay đổi. Một người con gái từng chỉ biết cố gắng để sinh tồn, bây giờ bắt đầu học cách... đối đầu.
Và có thể, chính điều đó – sẽ khiến trò chơi giữa họ không còn đơn thuần là giả vờ nữa.