An Nhiên bắt đầu nhận ra, sống cùng tổng tài không giống trong truyện tranh. Cô từng nghĩ mọi thứ chỉ là diễn – hai người giả vờ sống chung, thỉnh thoảng xuất hiện bên nhau, rồi im lặng chia phần tiền hợp đồng sau vài tháng. Nhưng càng sống, cô càng thấy mình như đang ở giữa một ván cờ mà quân cờ biết đi, và mỗi nước đi đều đầy tính toán.
Sáng sớm, tiếng chuông cửa vang lên. Người giúp việc bước vào, tay cầm một phong bì trắng, trang nhã nhưng có cảm giác lạnh buốt. An Nhiên mở ra, bên trong là bản photo chi tiết tiểu sử cá nhân của cô: từ bảng điểm đại học, giấy nợ vay sinh viên, đến cả những dòng status vu vơ hồi cấp 3 trên Facebook. Cô lạnh người. Không phải vì nội dung, mà vì người gửi có thể tìm được những thứ này – có nghĩa là họ đã đào bới rất sâu.
Bên dưới cùng là một dòng chữ nghiêng, mực đen: “Biết rõ vị trí của mình thì sẽ không bị tổn thương.”
Không ký tên. Không ghi người gửi. Nhưng cô biết chắc người đó không lạ. Có thể là mẹ chồng, có thể là người trong giới thượng lưu đang phản đối mối quan hệ của cô và Vũ Minh. Dù là ai, ý đồ đều rõ ràng: họ muốn cô biến khỏi nơi này.
Vũ Minh xuất hiện đúng lúc. Anh nhìn phong bì trong tay cô, rồi thản nhiên: “Ai đó đang thử em.”
Cô cười nhạt. “Thử? Đây là đâm thẳng đấy chứ.”
“Vậy em sẽ làm gì?”
“Tôi chưa biết. Nhưng chắc chắn không phải bỏ đi.”
“Em bắt đầu thay đổi rồi đấy.”
“Không, tôi chỉ bắt đầu... thích chơi ngược lại thôi.”
Anh nhìn cô bằng ánh mắt hơi khác. Trong đáy mắt đó, có một tia tò mò. Có lẽ anh cũng không nghĩ cô gái bé nhỏ, luôn cười nói vô tư lại có lúc trở nên gai góc thế này.
Ngày hôm sau, cô nhận được một cuộc gọi. Người ở đầu dây giới thiệu ngắn gọn: “Tôi là Khánh Linh – em gái kết nghĩa của Vũ Minh. Có thể gặp nhau chút không?”
Tên Khánh Linh không xa lạ. Đó là người được nhắc đến nhiều nhất mỗi khi nói về đời sống riêng tư của Vũ Minh. Cô gái mà mọi người đều nghĩ là “xứng đôi vừa lứa” với anh – một sự kết hợp của nhan sắc, học vấn, gia thế và sự khôn ngoan.
An Nhiên đồng ý. Không phải vì cô thích những cuộc gặp kiểu “mặt đối mặt với tình cũ” như trong phim, mà vì cô không muốn né tránh. Nếu đã vào vai “vợ chưa cưới”, thì phải đóng cho trọn, kể cả khi sân khấu đã bắt đầu đông khán giả.
Họ hẹn tại một quán cà phê cao cấp trong khách sạn 5 sao. Khánh Linh ngồi chờ sẵn, mặc váy đơn sắc, gọn gàng, sang trọng, khí chất đúng kiểu con nhà tài phiệt.
Cô gái ấy đứng lên bắt tay An Nhiên, nụ cười nhẹ nhưng ánh mắt sắc như dao lam. “Cô đẹp hơn tôi tưởng. Ảnh không lột tả hết thần thái đâu.”
An Nhiên chỉ cười. “Chị cũng giống trong lời đồn. Thanh lịch, thông minh, và sắc sảo.”
“Cảm ơn. Tôi không muốn vòng vo. Tôi biết cô là ai, biết cô từ đâu đến, và biết cả lý do cô ở cạnh Vũ Minh.”
“Chị biết à?” – An Nhiên nhướn mày, hơi nghiêng đầu, tay cầm ly cà phê nhẹ nhàng – giống như đang xem một buổi phỏng vấn, thay vì bị đe dọa.
“Cô nghĩ anh ấy sẽ yêu thật một người như cô sao?” – giọng Khánh Linh nhỏ, nhưng âm vang rất rõ.
“Có thể không yêu. Nhưng nếu có yêu… thì đó là lựa chọn của anh ấy, không phải của chị.”
Khánh Linh không cười nữa. Cô ta lấy ra một tập giấy, đẩy về phía An Nhiên. “Đây là những gì tôi có. Bản scan hồ sơ của cô, từ thời trung học. Cả ảnh cha mẹ cô, khoản nợ cũ, và việc mẹ cô từng đi vay nóng một thời gian.”
An Nhiên liếc nhìn qua – đúng là những thứ cô không muốn ai biết. Nhưng thay vì hoảng sợ, cô chậm rãi đẩy tập hồ sơ lại.
“Vậy chị định làm gì? Đăng lên báo? Dọa tôi bỏ chạy?”
“Cô nên tự biết vị trí. Đừng bước vào thế giới này nếu không đủ lực.”
An Nhiên đứng dậy. “Chị cũng nên nhớ: người ta không cần quyền lực để được yêu. Còn người cần dùng quyền lực để cướp một người đàn ông... thì không phải là người chiến thắng.”
Khánh Linh ngẩn người một lát. Không ngờ một con bé “ngoại đạo” lại có thể phản pháo như thế.
An Nhiên rời đi, trong lòng hơi run. Nhưng cô biết, đây là thời điểm để dừng sợ hãi. Cô đã bước vào cuộc chơi này – thì không thể chùn bước.
Tối đó, cô về trễ. Vũ Minh ngồi trong phòng khách, tay cầm ly rượu đỏ, vẻ mặt lạnh như mọi khi.
“Khánh Linh nói gì?” – anh hỏi mà không nhìn cô.
“Anh quan tâm à?”
“Tôi cần biết em có bị lung lay không.”
“Không.”
Anh đặt ly xuống bàn, bước lại gần cô, đứng cách chỉ vài bước.
“Tốt. Vì nếu em lung lay, mọi thứ sẽ hỏng. Và tôi ghét mọi thứ bị hỏng.”
Cô nhìn thẳng vào mắt anh. “Vậy anh định giữ tôi trong bao lâu? Cho đến khi kết thúc hợp đồng? Hay cho đến khi… tôi không chịu nổi?”
Anh không trả lời ngay. Chỉ nhìn cô một lúc, ánh mắt lần đầu xuất hiện chút dao động.
“Còn em, định ở lại bao lâu?”
“Cho đến khi tôi thắng.”
“Tưởng em không chơi trò thắng thua.”
“Bây giờ thì có.”
Cô bước lên trước, chỉ cách anh một khoảng rất ngắn. Ánh mắt không lùi.
“Vậy chúng ta chơi lớn luôn đi, anh Vũ Minh. Tôi sẽ là vợ anh thật giỏi. Sẽ xuất hiện hoàn hảo trong mọi buổi tiệc. Sẽ cư xử như thể yêu anh chết đi được. Và tôi sẽ khiến tất cả những người muốn đuổi tôi… phải tự hỏi tại sao tôi lại phù hợp đến thế.”
Anh hơi nhếch môi. “Em đang tuyên chiến với thế giới à?”
“Không. Tôi chỉ không muốn làm nền cho ai cả.”
Anh không đáp. Nhưng trong mắt anh, có gì đó vừa được kích hoạt. Như thể anh vừa nhìn thấy một phiên bản khác của cô – không còn dễ đoán, không còn dễ lùi.
Đêm đó, An Nhiên nằm trên giường, không ngủ. Cô nhìn trần nhà, nghĩ về mẹ, về căn nhà nhỏ ở quận ven, về những ngày chạy deadline kiếm tiền phụ giúp. Tất cả chỉ vì cô muốn có một cuộc đời khác.
Và giờ đây, cô đang có một cơ hội – dù là cơ hội lạ đời, có điều kiện, có thời hạn, có giả tạo. Nhưng nếu cô đủ thông minh, đủ lì, đủ lòng tin vào bản thân… có lẽ, cô có thể biến ván cờ giả này thành thắng thật.
Không phải để yêu Vũ Minh.
Mà để yêu lấy chính mình.