Tạm Cưới 3 Tháng...

Chương 7: Người Cũ Không Mời Mà Đến


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng trong biệt thự nhà họ Lê bắt đầu với một mâm bánh được gửi tới từ tiệm Pháp nổi tiếng. Người giúp việc nói là do cô Khánh Linh đặt gửi tặng, “vì hôm qua nói chuyện chưa thỏa lòng”. An Nhiên nhìn hộp bánh đắt tiền, cười nhạt. Một người không muốn bạn tồn tại mà vẫn tặng quà? Rõ ràng là kiểu ngọt bên ngoài, đắng chát bên trong.

Cô không ăn. Cô đem hết xuống nhà dưới cho mấy chị giúp việc chia nhau. “Món này chắc chắn không bỏ độc, nhưng để ở đây thì chẳng nuốt nổi.”

Vũ Minh xuất hiện sau khi cô vừa quay lại phòng ăn. Anh vẫn lạnh lùng như mọi khi, vest chỉnh tề, gương mặt không biểu cảm. Nhưng lần này, ánh mắt anh dừng lại lâu hơn trên người cô. Cô mặc chiếc váy đơn giản màu kem, tóc búi cao, gương mặt không trang điểm nhiều, nhưng nhìn vào... lại có cảm giác rất khác. Trưởng thành. Vững vàng. Như thể từ hôm qua đến nay, cô đã bước một bước rất xa khỏi hình bóng một cô gái tỉnh lẻ đến sống ké trong lâu đài.

“Không ăn bánh à?” – anh hỏi, lướt mắt về phía bàn trống.

“Bánh Khánh Linh tặng hả? Anh ăn đi. Tôi mời.” – cô đáp lại nhẹ nhàng, không gắt, không lạnh, chỉ đều đều như đang nói chuyện về thời tiết.

Anh ngồi xuống, cầm ly nước lọc. “Cô ấy không dễ buông.”

“Nghe quen quen. Hình như anh cũng vậy.”

Anh nhìn cô, lần này hơi nhướng mày. Cô mỉm cười:

“Nhưng không sao. Tôi không sợ.”

Không khí im lặng vài giây. Anh có vẻ bất ngờ trước sự “trở mặt” thần tốc của cô. Cô không còn là cô gái lúng túng buổi đầu, né tránh ánh mắt anh, run rẩy trước cái lạnh trong lời nói của anh. Bây giờ, cô đáp trả lại bằng chính cái bình tĩnh lạnh lùng ấy – không phải để chơi lại, mà để giữ vững mình.

Hôm đó là tiệc tiếp khách doanh nghiệp. Gia đình họ Lê mời giới đầu tư lớn, và tất nhiên, cả An Nhiên cũng phải đi cùng. Cô mặc chiếc đầm đuôi cá màu đỏ đô, cắt xẻ nhẹ ở eo và cổ, vừa gợi cảm vừa sang trọng. Khi cô bước vào cùng Vũ Minh, tất cả ánh nhìn đều đổ dồn về phía họ. Dù không ai nói ra, nhưng rõ ràng, cô không còn là “con bé không ai biết” nữa. Cô là vị hôn thê chính thức, được Vũ Minh dẫn tay giữa đám đông quyền lực.

Bữa tiệc diễn ra suôn sẻ cho đến khi Khánh Linh xuất hiện. Cô ta mặc váy trắng, kiểu dáng đơn giản nhưng cực kỳ tinh tế, tóc xõa nhẹ, nụ cười nhẹ như thể không có gì quan trọng hơn ngoài việc “tình cờ gặp lại bạn cũ”.

“An Nhiên, em mặc đẹp quá. Đỏ là màu hợp với em đấy.”

“Cảm ơn chị. Còn chị thì trắng. Rất... thanh khiết.” – cô đáp lại, không quên thêm chút mỉa mai ẩn sau nụ cười.

Vũ Minh đang nói chuyện với khách nên không để ý cuộc trò chuyện của hai người. Nhưng không khí giữa họ đã bắt đầu âm ấm như sợi dây căng chỉ chờ ai đó kéo một phát là đứt.

“Em và anh Vũ Minh dạo này thế nào?” – Khánh Linh hỏi, giọng nhẹ như gió thoảng.

“Tốt ạ. Bọn em đang chuẩn bị chụp bộ ảnh cưới thứ hai.” – An Nhiên cười.

“À, ảnh cưới… Chị vẫn còn giữ bộ đầu tiên chị và anh ấy chụp chung hồi quảng bá cho tập đoàn.”

Một câu nói tưởng vô tình nhưng lại như nhát dao. Cô không phản ứng ngay. Chỉ cười: “Giữ kỹ nha chị. Vì đó là kỷ niệm cuối cùng rồi còn đâu.”

Khánh Linh hơi khựng. Trước mặt bao nhiêu người, cô ta không thể lộ tức giận. An Nhiên xoay người bỏ đi trước, để lại đối phương đứng đó với nụ cười không còn giữ nổi.

Nhưng chuyện chưa dừng lại ở đó.

Khi tiệc sắp tàn, một cô gái trẻ từ nhóm khách bên đối tác bước đến, rõ ràng đã uống say. Cô ta lảo đảo tiến về phía Vũ Minh, tay còn cầm ly rượu.

“Anh Vũ Minh… em nhớ anh… Sao anh không trả lời tin nhắn em?”

An Nhiên đứng cách đó vài bước, ánh mắt lập tức trở nên lạnh. Vũ Minh cau mày, nhưng vẫn giữ thái độ điềm tĩnh. Cô gái ấy cố nắm lấy tay áo anh, giọng lè nhè:

“Anh nói sẽ gọi cho em mà… Anh hứa rồi…”

An Nhiên không biết rõ cô ta là ai, nhưng trong đầu hiện lên một chữ duy nhất: phiền.

Cô bước tới, nhẹ nhàng chen giữa họ, vòng tay qua tay Vũ Minh như thể phản xạ tự nhiên của một người vợ. Rồi cô quay sang cô gái kia, cười cực ngọt:

“Xin lỗi chị nha, chồng em không dùng điện thoại cá nhân với người lạ. Lỡ chị bị nhầm người rồi.”

Cô gái kia hơi sững, nhưng say quá không nhận thức rõ. Cô ta nhìn An Nhiên, rồi bật khóc.

“Em biết mà… anh có người mới rồi… Huhu…”

Vũ Minh khẽ nói: “Gọi người đưa cô ấy về giúp.”

Người trợ lý chạy tới. Cô gái kia vẫn khóc lóc, nhưng bị kéo đi nhanh chóng.

Khi tất cả yên ắng trở lại, Vũ Minh nhìn An Nhiên, ánh mắt hơi… lạ.

“Em ghen à?” – anh hỏi.

“Không. Em bảo vệ tài sản hợp đồng thôi.” – cô đáp không cần suy nghĩ.

Anh nhếch môi. “Tài sản hả? Gọi tôi là đồ vật à?”

“Anh tự gán mà. Tôi chỉ xác nhận.”

Anh cười nhẹ, nhưng là kiểu cười hiếm hoi mang theo chút thú vị thật sự, không phải kiểu “môi cười mắt lạnh” thường thấy. Rồi anh nghiêng người, thì thầm:

“Vậy nếu có người muốn cướp tài sản hợp đồng của em… thì em sẽ làm gì?”

Cô đáp ngay: “Tôi sẽ giữ. Dù phải dùng móng vuốt.”

“Tốt.” – anh đáp, rồi bước đi trước, để lại cô đứng đó với má nóng lên nhẹ. Không phải vì rượu, mà vì cái cách anh nói… như thể đã chấp nhận cô là một phần trong “sở hữu” thật sự của anh.

Đêm về, cô nằm trong phòng, cuộn tròn trong chiếc chăn bông, tim vẫn đập nhanh. Cô nhớ lại từng ánh mắt, từng lời nói. Không hiểu sao, sự ghen tuông lúc chiều không phải là diễn.

Cô đã thật sự không muốn ai khác đứng cạnh anh, chạm vào anh, nhìn anh bằng ánh mắt thân mật.

Có lẽ… cô đang bước vào vùng cấm nguy hiểm nhất của hợp đồng này – cảm xúc thật.

Và điều đó... đáng sợ hơn bất cứ đối thủ nào.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!