An Nhiên thức dậy trễ hơn mọi ngày. Không phải vì ngủ nướng, mà vì đêm qua nằm trằn trọc đến hơn ba giờ sáng. Cô lăn qua lăn lại, mắt mở trừng trừng nhìn trần nhà. Trong đầu chỉ toàn là ánh mắt Vũ Minh tối qua — ánh mắt khiến tim cô lệch nhịp một chút, rồi một chút nữa, đến khi cô phát hiện ra mình không còn phân biệt được đâu là giả, đâu là thật nữa.
Cô rửa mặt thật lâu trong nhà vệ sinh, như thể muốn gột bỏ mấy cảm xúc lộn xộn kia. Đây là hợp đồng. Chỉ là diễn. Vũ Minh không yêu cô. Cô cũng không được phép yêu anh.
Nhưng lúc xuống nhà bếp, người đầu tiên cô thấy lại chính là anh — đang ngồi ở bàn, mặc áo sơ mi trắng không cài hết nút, cổ áo mở nhẹ để lộ xương quai xanh cùng đường gân nam tính. Trời ơi, ai cho phép một người đàn ông buổi sáng mà vẫn ngầu đến mức gây tội như vậy?
Cô kéo ghế ngồi xuống, gắp một miếng trứng chiên. Không nói gì.
Anh nhìn cô, rồi đặt tờ báo xuống. “Ngủ ngon không?”
“Bình thường.”
“Có mơ thấy tôi không?”
Cô suýt nghẹn. “Không. Ác mộng tôi cũng không tới mức đó.”
Anh cười nhẹ. “Vậy mà tối qua nhìn tôi lâu dữ.”
Cô vờ như không nghe. Nhưng trong lòng thì nhủ thầm: chết thật, cái tên này biết hết.
Lúc ăn sáng xong, cô nhận được điện thoại từ Hồng – cô bạn thân làm stylist.
“Nhiên! Gấp! Có một buổi ra mắt thương hiệu, stylist chính bị F0. Tao cần người thay gấp!”
“Gì liên quan đến tao?”
“Tao đang làm bên team đối tác của nhà họ Vũ đó trời! Mày đi với danh nghĩa vị hôn thê của Vũ Minh là được! Người ta cần mày xuất hiện thôi, không cần làm gì nhiều.”
An Nhiên còn đang định từ chối thì Hồng chốt luôn: “Đi liền nha. Tao gửi váy đến biệt thự. Đẹp lắm, vừa sang vừa quyến rũ. Chút đi với Vũ Minh luôn.”
Cô định trả lời “chờ tao hỏi ảnh”, nhưng rồi nghĩ lại: Tại sao phải hỏi? Cô là vợ sắp cưới. Đi sự kiện cùng là chuyện bình thường.
Buổi tối, xe đến đón hai người đi sự kiện. An Nhiên bước ra trong bộ váy lệch vai màu xanh sapphire, ôm sát phần eo, xẻ một bên đùi vừa đủ gợi cảm mà không quá phô. Vũ Minh nhìn thấy cô, hơi khựng lại. Nhưng không nói gì, chỉ mở cửa xe, để cô ngồi vào trước. Động tác tuy nhỏ nhưng rất “tổng tài tử tế”.
Khi hai người đến nơi, truyền thông đã đứng chờ sẵn. Đèn flash nhấp nháy liên tục khi họ bước vào sảnh lớn. Người dẫn chương trình giới thiệu rõ ràng: “Tổng giám đốc Lê Vũ Minh cùng vị hôn thê — cô An Nhiên.”
Cô nghe rõ một vài tiếng xì xào từ các quý bà trong giới: “Con bé này là ai vậy?” — “Trông cũng xinh mà... không biết giữ nổi anh Minh không?” — “Hồi trước thấy đi với cô Khánh Linh mà?”
Cô không phản ứng. Cô đã học được cách mỉm cười bất chấp lời ra tiếng vào.
Sự kiện diễn ra suôn sẻ. Cô đứng cạnh anh suốt cả buổi, vai kề vai, nụ cười luôn sẵn sàng. Vũ Minh cũng không có biểu hiện lạnh nhạt như mọi lần. Anh thi thoảng quay sang chỉnh tóc cho cô, đưa ly nước, hoặc thì thầm điều gì đó khiến cô bật cười.
Đó là lý do… không ai ngờ được sóng gió đến ngay khi sự kiện sắp kết thúc.
Một người phụ nữ mặc váy đen bước vào. Không ai giới thiệu. Không ai báo trước. Nhưng rõ ràng, tất cả đều biết cô ta là ai.
Diệp Oanh.
Người yêu cũ của Vũ Minh. Người mà giới thượng lưu từng đồn đoán sẽ là vợ tương lai của anh.
An Nhiên chưa từng gặp cô ta ngoài đời, nhưng hình ảnh thì cô từng thấy trên mạng, trên tin tức. Và quả thật — quá đẹp. Cô ta có gương mặt thanh tú kiểu điện ảnh, đôi mắt biết nói, làn da trắng như sứ, và dáng người cao ráo không chê vào đâu được. Nhưng điều khiến An Nhiên thấy nguy hiểm không phải là nhan sắc — mà là ánh mắt của cô ta khi nhìn Vũ Minh. Nó không phải ánh mắt của một người cũ đã quên. Mà là ánh mắt của một con hổ cái chưa chịu buông con mồi.
“Lâu rồi không gặp.” — Diệp Oanh cười, bước tới.
“Ừ. Em vẫn như cũ.” — Vũ Minh đáp. Bình thản. Nhưng hơi nghiêng người, như che An Nhiên ra phía sau theo bản năng.
An Nhiên khẽ kéo tay áo anh. “Ai vậy anh?”
“Bạn cũ.” — anh đáp.
“Bạn gái cũ chứ gì?” — cô nói nhỏ, đủ để chỉ hai người nghe.
Anh không phủ nhận.
Diệp Oanh nhìn sang cô. “Em là…?”
“An Nhiên. Vợ sắp cưới.” — cô trả lời dứt khoát, không để đối phương có cơ hội chen lời.
“Ồ.” — Diệp Oanh mỉm cười, nhưng rõ ràng không vui. “Vũ Minh có gu thay đổi quá ha. Trước thích kiểu dịu dàng. Giờ lại thích... sắc sảo hơn.”
Câu đó chẳng khác gì chọc thẳng vào mặt.
An Nhiên cười đáp: “Sắc sảo thì mới nhận ra được đàn ông giỏi đang bị vây quanh bởi phụ nữ... không biết điều.”
Không khí giữa ba người bắt đầu nặng.
Lúc sau, Diệp Oanh được mời lên sân khấu với tư cách “khách mời bất ngờ” của sự kiện. Hóa ra, cô ta là gương mặt đại diện cho thương hiệu bên Hàn Quốc mà đối tác đang liên kết. Một màn chào sân quá hoàn hảo.
Khi cô ta phát biểu xong, MC bỗng mời luôn cả Vũ Minh lên sân khấu để cùng ký biên bản ghi nhớ hợp tác. Tình huống bất ngờ, nhưng không thể từ chối. Anh lên. Cô đứng dưới, nhìn anh và Diệp Oanh đứng cạnh nhau. Đẹp như tranh.
Cô nghe người ta xì xào: “Cặp đôi cũ gặp lại kìa.” — “Cô gái kia là gì của Vũ Minh vậy?” — “Vợ sắp cưới á? Ủa chứ không phải Diệp Oanh sao?”
Cô mỉm cười. Nhưng nụ cười đó, có vị đắng.
Sau khi sự kiện kết thúc, trên xe về, cô im lặng suốt chặng đường. Vũ Minh cũng không lên tiếng.
Đến khi xe dừng ở biệt thự, cô mở cửa bước ra, thì anh giữ tay cô lại.
“Em đang giận à?”
“Không.”
“Vậy sao im suốt?”
“Vì đang suy nghĩ.”
“Về cái gì?”
“Về việc liệu có đáng không khi cố gắng diễn tốt vai này... để rồi cuối cùng, vẫn chỉ là ‘người thay thế’ trong mắt thiên hạ.”
Anh siết nhẹ tay cô. “Em không phải người thay thế.”
“Thế em là gì?”
Anh nhìn cô thật lâu. Rồi chậm rãi đáp:
“Là người tôi muốn giữ, dù hợp đồng có kết thúc hay không.”
Cô sững người.
Lần đầu tiên, cô thấy trong ánh mắt anh không có lạnh lẽo, không có che giấu — mà có chút gì đó... rất thật.
Cô không biết nên tin hay không.
Nhưng tim cô — lại tin trước rồi.