Sáng sớm. Thành phố tỉnh giấc sau cơn mưa kéo dài ba ngày. Mặt đường còn đọng nước, phản chiếu ánh nắng yếu như lớp thủy tinh mỏng phủ lên thế giới. Trong căn hộ tầng 18, hơi cà phê hòa cùng mùi ẩm lạnh, tạo nên thứ không khí vừa thật vừa hư, giống như cảm giác mà Lục đang cố phân biệt — giữa Ly, và thứ đang mang hình hài của cô.
Ly đứng bên cửa sổ, khoác áo trắng, mái tóc dài xõa lưng, gương mặt thanh thản đến mức khiến người ta không dám chắc cô từng trải qua điều gì. Cô quay lại khi nghe tiếng bước chân anh.
“Anh dậy rồi à?” – giọng cô nhẹ, ấm, hoàn toàn là giọng của Ly.
Lục khẽ gật, nhưng trong mắt anh có gì đó lạ. “Tôi... hình như ngủ rất lâu.”
“Ba ngày.”
“Ba ngày?”
“Anh ngất khi bão đến. Tôi tưởng…” – cô dừng lại, cười nhẹ – “...tưởng mình mất anh rồi.”
Cô bước lại gần, đặt tách cà phê trước mặt anh. Hương thơm nồng, đúng kiểu anh thích. Nhưng anh khẽ cau mày. “Ly, tôi không uống đường.”
“À.” – cô hơi khựng, rồi nói nhanh – “Em quên. Xin lỗi.”
Một chi tiết nhỏ, nhưng khiến tim anh chùng xuống. Ly thật chưa bao giờ quên điều đó. Anh ngước nhìn cô – cô mỉm cười, ánh mắt dịu dàng – nhưng trong sâu thẳm, có gì đó không khớp. Một khoảng trống nhỏ trong biểu cảm, như thể nụ cười ấy được học thuộc lòng hơn là xuất phát từ cảm xúc.
Anh hỏi: “Cô có nhớ... đêm đó không?”
“Đêm nào?”
“Đêm chúng ta... suýt chết.”
“Em chỉ nhớ mưa, tiếng sấm, rồi sáng dậy thấy anh bên cạnh. Thế là đủ.”
Anh im lặng. Một linh cảm nặng nề len vào từng hơi thở.
Buổi chiều, Ly ra ngoài. Cô nói đi dạo, nhưng anh lặng lẽ theo sau. Bước chân cô chậm, nhẹ, nhưng không đi về hướng thường đi. Thay vì con phố gần nhà, cô rẽ qua khu trung tâm, đến con hẻm nơi tòa nhà thí nghiệm cũ từng tồn tại — nơi mà anh nghĩ đã bị phá.
Thế nhưng khi đến nơi, anh chết lặng.
Giữa dãy nhà hoang, tòa nhà ấy vẫn đứng nguyên, dù bảng hiệu và cửa sổ đã bị thay mới. Như thể nó chưa bao giờ biến mất khỏi thực tại.
Ly dừng lại, ngẩng đầu nhìn.
“Anh nói nơi này bị phá rồi.” – giọng cô vang lên, nhưng không quay lại.
Lục tiến đến, giọng anh khàn đi. “Nó... nó đã bị dỡ bỏ. Tôi tận mắt thấy.”
“Anh chắc không?” – cô xoay người, ánh mắt sâu, long lanh như có sương. – “Hay là chỉ một phần ký ức anh muốn tin?”
Gió nổi lên, mang theo mùi kim loại. Cửa sắt cũ kẽo kẹt mở ra. Từ bên trong, có thứ gì đó phát sáng yếu ớt. Ly bước vào trước. Lục định ngăn, nhưng cô chỉ nói một câu:
“Anh sợ gì? Sự thật, hay tôi?”
Anh câm lặng.
Hành lang vẫn vậy, dài, lạnh và im ắng. Tiếng giày của họ vang lên xen lẫn tiếng nước nhỏ giọt. Căn phòng 04 ở cuối hành lang, cửa khép hờ. Ly đẩy nhẹ, cánh cửa mở ra.
Bên trong trống rỗng, chỉ có một tấm gương duy nhất dựng giữa phòng. Không nứt, không vỡ, nhưng bề mặt uốn lượn như mặt hồ đang gợn sóng.
Lục lùi một bước. “Không thể nào... tôi đã phá nó rồi.”
“Có lẽ anh chỉ phá gương của mình.” – Ly đáp.
Anh nhìn cô — và nhận ra, ánh phản chiếu trong gương không giống với người đứng trước mặt.
Ly trong gương không cười, đôi môi khép hờ, ánh mắt buồn và thật hơn. Trong khi Ly bên ngoài bình thản, lạnh.
“Cô... cô thấy không?” – anh thốt lên.
“Thấy chứ.” – Ly mỉm cười. – “Cô ấy vẫn ở đó.”
Cô tiến lại, chạm tay lên mặt gương. Bề mặt lạnh nhưng mềm, như chạm vào làn nước đặc.
“Ly, đừng!” – Lục giữ tay cô, nhưng cô quay lại, ánh nhìn khác hẳn — vừa hiền, vừa tàn nhẫn.
“Anh không hiểu đâu, Lục. Từ đầu đến cuối, tôi chưa bao giờ là một người.”
“Cô không cần là hai.”
“Nhưng tôi là hai. Và giờ, tôi phải biết ai trong chúng tôi xứng đáng được sống.”
Ánh sáng lóe lên. Mặt gương dần biến dạng, kéo dài, rồi xuất hiện hình người — phản chiếu Ly bước ra từng bước một, y hệt. Hai người đối diện nhau.
Ly bên ngoài mỉm cười: “Tôi tưởng cô biến mất rồi.”
Ly trong gương đáp khẽ: “Không. Tôi chỉ chờ cô đến.”
Lục đứng giữa, giọng anh run: “Không được... dừng lại cả hai!”
Nhưng cả hai đều không nghe.
Ly bên ngoài nói: “Tôi sống vì yêu. Tôi có cảm xúc, có anh.”
Phản chiếu khẽ cười: “Tình yêu ư? Anh ta chỉ đang chuộc tội. Còn cô... chỉ là công cụ để anh ta thấy mình vẫn còn nhân tính.”
Lục gào lên: “Không phải vậy!”
“Thế thì anh chọn đi.” – cả hai cùng nói, cùng lúc, giọng đồng điệu đến rợn người.
“Chọn ai là thật?”
Anh sững sờ. Mồ hôi rịn đầy trán.
“Ly... dừng lại, tôi cầu xin cô.”
“Không.” – cả hai cùng trả lời. – “Nếu anh không chọn, chúng tôi sẽ chọn thay.”
Bầu không khí đông đặc. Tấm gương rung lên. Ánh sáng xanh lạnh bao trùm cả phòng. Từ đôi tay phản chiếu, những vệt khói đen lan ra, quấn lấy cả hai người phụ nữ. Tiếng cười vang vọng, lẫn trong tiếng khóc.
“Anh biết không, Lục?” – giọng song song vang lên – “Cả hai chúng tôi đều yêu anh. Nhưng chỉ một người được giữ tình yêu đó.”
Rồi tất cả tan biến trong ánh sáng trắng.
Lục tỉnh dậy trong căn phòng trống. Trên sàn chỉ còn một người — là Ly. Cô nằm im, tóc xõa, gương mặt bình thản như ngủ. Anh lao đến, ôm lấy cô. Cô mở mắt.
“Ly?” – anh gọi, giọng run.
Cô nhìn anh, nụ cười chậm rãi nở ra. “Anh khóc sao?”
“Không... tôi chỉ... tôi tưởng mất cô rồi.”
Cô đặt tay lên má anh. “Không dễ đâu.”
Nhưng khi anh nhìn kỹ, có điều gì đó trong ánh mắt cô khiến anh lạnh sống lưng. Một sự yên tĩnh quá hoàn hảo.
Anh hỏi: “Cô là ai?”
Cô khẽ nghiêng đầu, giọng dịu: “Em là người mà anh chọn.”
Anh không đáp. Gương sau lưng họ giờ phản chiếu hình ảnh cả hai — nhưng trong gương, Ly không mỉm cười. Cô trong gương nhìn thẳng ra ngoài, mắt mở lớn, không chớp.
Ba ngày sau, họ dọn khỏi căn hộ cũ. Ly dường như khác hẳn: bình tĩnh, chu đáo, nói năng nhẹ nhàng, không còn run rẩy như trước. Mọi thứ tưởng như tốt hơn.
Nhưng Lục biết có điều gì đó sai.
Buổi tối, khi cô ngủ, anh nghe thấy tiếng cô nói mớ:
“Đừng để anh ta biết. Nếu anh ta biết, chúng ta lại phải chia đôi.”
Anh ngồi bên giường, nhìn gương mặt cô, thì thầm: “Cô là ai trong hai người?”
Không có đáp án.
Anh đi vào phòng tắm, bật đèn. Gương mờ hơi nước. Anh lau sạch — và tim như ngừng đập.
Trong gương, phản chiếu của anh đứng cạnh một người phụ nữ. Là Ly, nhưng không phải người đang ngủ ngoài kia. Cô ấy đặt tay lên vai phản chiếu của anh, mỉm cười.
Rồi cô thì thầm qua lớp kính:
“Đừng lo. Cô ấy sẽ khiến anh hạnh phúc.”
Bóng đèn nhấp nháy, ánh sáng chập chờn. Anh quay đầu — không ai cả. Nhưng trong gương, cô ấy vẫn ở đó.
Anh cười khẽ, một nụ cười mệt mỏi và tuyệt vọng. “Thì ra... hạnh phúc của tôi cũng chỉ là một phản chiếu.”
Ánh sáng vụt tắt.
Sáng hôm sau, Ly tỉnh dậy, không thấy anh đâu. Căn phòng vắng lặng. Cô đi quanh, chỉ còn lại một tờ giấy trên bàn, dòng chữ viết bằng tay:
“Nếu có hai người trong cô, thì hãy yêu tôi bằng cả hai. Bởi vì tôi, dù chỉ còn một linh hồn, vẫn yêu cả hai người các cô.”
Ly siết tờ giấy, nước mắt rơi. Cô nhìn vào gương – phản chiếu mỉm cười.
“Anh ấy đi rồi.” – cô nói nhỏ.
“Không.” – phản chiếu đáp. – “Anh ấy vẫn ở đây. Trong ta.”
Cô gật đầu, khẽ cười trong nước mắt. “Ừ. Trong ta.”
Ngoài kia, trời lại đổ mưa.