tấm rèm thép của tổng tài

Chương 9: Hơi Thở Trong Bóng Đêm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm, mưa rơi không ngớt. Những giọt nước va vào khung cửa kính tạo thành âm thanh nhịp nhàng, như nhịp tim của ai đó đang cố giữ bình tĩnh. Ly ngồi trong phòng khách, ánh đèn vàng dịu hắt lên gương mặt cô — nửa sáng, nửa tối. Lục đang ở trong bếp, tiếng chén dĩa khẽ va nhau. Mùi cà phê và hơi ẩm trộn lẫn, mơ hồ mà thân thuộc.

Nhưng trong sự yên bình ấy, có gì đó sai lệch. Ly cảm thấy như bản thân đang nhìn mọi thứ qua một lớp sương mỏng. Những chuyển động, những âm thanh — tất cả đều mờ nhòe, không thật. Cô chạm lên bàn tay mình. Ấm. Da thịt, mạch đập, cảm giác thật đến từng chi tiết. Nhưng sâu trong tâm trí, có một tiếng nói nhỏ thì thầm:

“Ngươi không phải cô ta.”

Ly nhắm chặt mắt. “Câm đi.”

Nhưng tiếng nói vẫn tiếp tục, rành rọt và êm như hơi thở:

“Ngươi chỉ đang sống hộ cô ta. Còn cô ta… đang nhìn ngươi từ trong gương.”

Cô giật mình mở mắt. Căn phòng lại tĩnh lặng. Cô nhìn quanh, chỉ có chiếc gương lớn trong góc, phản chiếu ánh đèn yếu ớt. Trong thoáng chốc, cô thấy bóng mình trong đó hơi chậm hơn một nhịp — rồi khẽ cười.

“Ly?” – giọng Lục vang lên. Anh mang theo hai ly cà phê, đặt một ly trước mặt cô.

“Anh làm tôi giật mình.”

“Cô trông mệt.”

“Tôi ổn. Chỉ hơi… lạc trong chính mình.”

Anh ngồi xuống cạnh cô. “Mấy ngày qua cô không ngủ đủ. Tôi sợ cô lại gặp ảo giác.”

“Ảo giác à?” – cô cười nhạt. – “Nếu đây là ảo giác, thì nó dai dẳng đến mức tôi quên mất mình đang mơ hay tỉnh.”

Lục nhìn cô một lúc. “Cô vẫn nhớ tất cả chứ?”

“Nhớ gì?”

“Thí nghiệm. Gương. Cái tên An Chi.”

Ly im lặng. Cô mím môi, tay khẽ run. “Anh muốn nghe câu trả lời thật hay câu anh mong muốn?”

“Cả hai.”

“Thật: Tôi nhớ. Tôi nhớ từng giây phút bị tách ra, nhớ ánh sáng trắng rạch ngang tâm trí tôi, nhớ tiếng anh nói: ‘Cô sẽ được tự do.’

Còn câu anh muốn nghe?” – cô nhìn thẳng vào anh – “Là tôi quên hết. Tôi là Ly. Là người mà anh đang cố tin là vẫn còn nhân tính.”

Lục không nói gì. Anh chỉ nhìn cô, ánh mắt buồn nhưng vẫn kiên định. “Cô đang thay đổi, Ly.”

“Phải. Tôi đang dần trở thành thứ mà anh tạo ra.”

Buổi tối, Lục ngủ trong phòng làm việc. Ly nằm trên giường, mắt mở to nhìn trần nhà. Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ vẫn đều đặn, nhưng trong đầu cô, âm thanh đó trở thành tiếng rít của điện cực, tiếng thở máy, tiếng kim loại chạm vào da.

Cô ngồi dậy, mở điện thoại. Màn hình sáng lên. Một tin nhắn mới, không số, không tên:

“Tôi nhớ anh ta.”

Ly sững lại. Không thể nào. Tin nhắn đến từ… chính số của cô.

Cô gõ nhanh:

“Mày là ai?”

“Ngươi biết mà.”

“Mày không tồn tại.”

“Nếu ta không tồn tại, tại sao ngươi lại đọc những dòng này?”

Ly ném điện thoại lên bàn, hít sâu. Trên màn hình, dòng chữ vẫn tiếp tục hiện lên từng ký tự một, như thể có ai đó đang gõ từ bên kia gương:

“Anh ta không yêu ngươi. Anh ta yêu tôi.”

Cô bật dậy, lao về phía gương. “Câm miệng!” – cô hét. Nhưng gương không phản chiếu cô nữa. Trong đó là hình ảnh một người phụ nữ khác – giống hệt cô, nhưng ánh mắt tối hơn, khóe môi khẽ nhếch.

“Lâu rồi nhỉ, Ly.” – giọng nói vang lên từ trong kính, vang vọng như vọng âm.

“Cút ra khỏi đầu tôi!”

“Anh ta nghĩ ngươi là tôi. Anh ta nghĩ hắn đang chuộc lỗi. Hắn đâu biết ngươi chỉ là cái bóng.”

“Tôi không phải cái bóng!”

“Thế tại sao mọi ký ức thật đều là của tôi?”

Ly lùi lại, run rẩy. Cô hét lớn: “Cút đi!”

“Không đâu.” – giọng kia dịu dàng – “Tôi muốn quay về.”

Ngay khoảnh khắc đó, đèn vụt tắt. Toàn bộ căn phòng chìm trong bóng tối. Chỉ còn lại ánh sáng từ điện thoại nhấp nháy, chiếu lên mặt Ly. Cô quay về phía gương — và thấy mình bước ra từ trong đó.

Không phải ảo giác. Không phải giấc mơ.

“Bản thể phản chiếu” đang đứng trước mặt cô.

Hai người đối diện nhau. Một là Ly – cơ thể hiện tại, đôi mắt hoang hoải, hơi thở run. Một là “An Chi” – lạnh lẽo, tự tin, đẹp đến vô thực.

Ly nói khẽ: “Mày muốn gì?”

“Trả lại cho tôi những gì thuộc về tôi.”

“Tôi không nợ mày gì cả!”

“Ngươi nợ tôi một linh hồn hoàn chỉnh.”

Cô phản chiếu bước đến gần, từng bước nặng nề. “Ngươi sống trong dối trá, Ly. Ngươi tưởng mình yêu hắn à? Hắn chỉ đang yêu sự chuộc lỗi. Thứ hắn thật sự cần là tôi — phần đã chết, phần hắn không cứu được.”

Ly run lên, nhưng không lùi. “Anh ta đã chọn tôi. Không phải mày.”

“Không. Hắn chọn cái cách dễ tha thứ hơn.”

Khoảng cách chỉ còn một bước. Bản thể kia giơ tay lên, chạm nhẹ vào má Ly. “Ngươi mệt rồi. Để tôi tiếp quản.”

Ly tát mạnh. “Không bao giờ!”

Ngay lập tức, tiếng kính nứt rắc vang lên. Gương sau lưng họ vỡ ra hàng ngàn mảnh. Cả căn phòng rung chuyển, tiếng gió hú lên dữ dội.

Bản thể phản chiếu thì thầm: “Nếu ngươi không muốn tôi sống, vậy ta cùng chết.”

Nói rồi, cô ta lao vào, ôm chặt lấy Ly. Một luồng sáng trắng chói lòa bùng lên, bao trùm tất cả.

Khi Ly mở mắt, cô nằm giữa căn phòng đổ nát. Mảnh kính cắm đầy trên sàn, máu chảy từ cánh tay nhưng cô không thấy đau. Không còn phản chiếu nào cả. Cô nhìn quanh, gọi khẽ:

“Lục…”

Không tiếng đáp. Cô lê bước ra ngoài, mưa vẫn rơi. Cả thành phố dường như chìm trong sương xám. Cô đi bộ đến căn hộ của anh. Cửa mở. Bên trong, Lục nằm bất tỉnh trên ghế sofa, máu rỉ ở thái dương.

“Lục!” – cô lao đến, lay anh dậy. Anh mở mắt, nhìn cô một lúc lâu, rồi mỉm cười nhẹ:

“Cô… là ai?”

Ly khựng lại. “Anh nói gì?”

“Cô… không phải Ly.”

“Đừng đùa kiểu đó.”

“Tôi biết cô là ai.” – giọng anh yếu dần – “An Chi.”

Cô đứng sững, hơi thở nghẹn lại. Trong gương trên tường, hình phản chiếu khẽ cười. Cô bước lùi, tay ôm đầu, tiếng nói vang lên trong tâm trí — không còn phân biệt là của ai:

“Chúng ta đã hợp nhất. Giờ không còn Ly. Không còn An Chi. Chỉ còn một.”

Lục cố gượng dậy. “Nếu cô thật sự là một, hãy chứng minh đi. Hãy chọn.”

“Chọn gì?” – cô hỏi, giọng như gió.

“Cứu tôi… hay để tôi chết.”

Ly nhìn anh, ánh mắt rối loạn. Một bên tim thổn thức, một bên lạnh lẽo. Cô ngồi xuống, nắm tay anh. “Anh không hiểu đâu… tôi yêu anh.”

“Người nào yêu tôi?” – anh khẽ hỏi. – “Ly… hay An Chi?”

Cô bật khóc, ôm lấy anh. “Tôi không biết nữa.”

Anh khẽ nói: “Vậy hãy để tình yêu quyết định.”

Cô nhìn anh lần cuối. Nước mắt rơi xuống môi anh, mặn và lạnh. Rồi cô hôn anh, sâu và dài — nụ hôn như cơn gió cuối cùng trước khi tất cả tan biến.

Trong gương phía sau họ, hai hình ảnh hòa vào một.

Sáng hôm sau, mưa ngừng. Ánh nắng yếu ớt rọi vào căn phòng. Cảnh sát tìm thấy Lục bất tỉnh, còn Ly thì biến mất. Không ai biết cô đi đâu, chỉ thấy trong gương trên tường còn sót lại dòng chữ viết bằng đầu ngón tay:

“Tôi không còn là cô ấy. Nhưng cô ấy vẫn ở trong tôi.”

Và khi ánh nắng chiếu vào, dòng chữ ấy từ từ biến mất — như chưa từng tồn tại.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×