Trời đêm lặng lẽ như thể thành phố đã bị nuốt chửng. Không còn tiếng mưa, không còn gió, chỉ có màn sương mỏng phủ khắp. Trong căn hộ mới, Lục mở mắt giữa đêm, hơi thở nặng trĩu. Anh vừa mơ — một giấc mơ không rõ hình, chỉ còn cảm giác có ai đó thì thầm bên tai: “Đến lượt anh rồi.”
Anh ngồi dậy. Bên cạnh, Ly vẫn ngủ, mái tóc buông dài, hơi thở đều đặn. Anh nhìn cô, cố tìm chút bình yên. Nhưng rồi ánh trăng hắt qua cửa sổ, chiếu vào gương trong phòng. Và trong đó, phản chiếu của Ly… đang mở mắt, nhìn thẳng vào anh.
Tim anh thắt lại. Anh quay sang — Ly vẫn nhắm mắt. Anh nhìn lại gương — phản chiếu vẫn nhìn, môi khẽ mấp máy:
“Anh sắp thấy điều em từng thấy.”
Anh đứng bật dậy, lao đến gương, nhưng chỉ thấy bóng mình. Hơi lạnh lan ra từ mặt kính, khiến anh phải lùi lại. Trong khoảnh khắc ấy, anh nhận ra mình không còn chắc điều gì là thật.
Buổi sáng, Ly tỉnh dậy, thấy anh ngồi trong bếp, mắt trũng sâu, cà phê nguội lạnh.
“Anh không ngủ à?” – cô hỏi.
“Không thể.”
“Vẫn ám ảnh sao?”
Anh gật, khẽ đáp: “Tôi thấy cô trong gương.”
Cô mỉm cười, không ngạc nhiên. “Anh luôn thấy em trong đó mà.”
“Không. Là một cô khác.”
Ly nhìn anh, nụ cười chậm rãi biến mất. “Anh nghĩ em… bị thay thế?”
“Không biết. Nhưng đôi khi tôi cảm giác, người đang ngồi trước mặt tôi không còn là người tôi từng biết.”
Cô tiến lại gần, ánh mắt vừa dịu dàng vừa lạnh. “Anh đang sợ em à?”
Lục không đáp.
“Vì nếu anh sợ, có lẽ em nên cho anh thấy anh đang sợ cái gì.”
Cô cầm tay anh, đặt lên ngực mình. “Tim em vẫn đập. Máu vẫn chảy. Em vẫn hôn anh, vẫn nhớ mùi hương của anh. Nếu đó không phải là thật, thì thật của anh là gì?”
Anh lặng im. Cô khẽ hôn lên trán anh. Mọi thứ dịu đi trong giây lát. Nhưng khi cô quay lưng đi, ánh nhìn anh rơi vào gương bên tường — và trong đó, cô vẫn đang nhìn anh, không hề quay lưng.
Từ hôm đó, Lục bắt đầu thấy những “khoảnh khắc sai nhịp”.
Ly nói chuyện với anh trong bếp, nhưng trong gương phòng khách, cô đứng yên, không cử động.
Ly đi tắm, nhưng tiếng nước vẫn chảy khi cô đã ra ngoài lau tóc.
Ly cười, nhưng âm thanh đến sau vài giây, như thể vang từ một thế giới khác.
Anh cố không tin, nhưng mỗi ngày, ranh giới giữa thực và ảo mờ thêm.
Một đêm, khi Ly đã ngủ, anh mở máy tính, tìm lại dữ liệu thí nghiệm cũ. Tập tin cuối cùng ghi:
“Giai đoạn ba: phản chiếu lây nhiễm.
Khi chủ thể hoàn toàn hợp nhất, gương trở thành cánh cửa hai chiều.
Phản chiếu có thể di chuyển sang vật thể khác, hoặc người khác.”
Lục khựng lại. “Người khác…”
Anh chợt hiểu.
Thứ trong gương không còn chỉ trong Ly. Nó đã bắt đầu nhìn anh.
Ngày thứ ba. Lục tỉnh dậy, thấy trên cổ mình có vết trầy dài, như ai đó chạm vào bằng móng tay. Anh không nhớ gì. Ly pha cà phê, vẫn nhẹ nhàng như mọi sáng.
“Anh sao vậy? Mặt trắng bệch.”
“Không sao.”
“Anh lại mơ à?”
Anh gật.
“Lần này, anh thấy gì?”
“Một căn phòng. Nhiều gương. Và… tôi đứng trong đó, nhưng không phải tôi. Tôi nhìn mình từ bên kia.”
Ly đặt tách cà phê xuống, nụ cười khẽ méo. “Anh bắt đầu thấy điều em từng thấy rồi đấy.”
“Ly…” – anh nắm vai cô. – “Em biết chuyện gì đang xảy ra đúng không?”
Cô im lặng.
“Trả lời anh!”
Cô khẽ nói: “Anh nhớ chứ? Thí nghiệm đó không kết thúc. Phản chiếu không chỉ trong em. Nó lan sang anh – từ khi anh chọn yêu một người không trọn vẹn.”
Anh buông tay, lùi lại. “Không thể nào…”
“Anh cảm thấy rồi còn gì. Mỗi khi nhìn vào gương, anh không còn biết ai đang nhìn ai.”
Cô bước đến gần, đặt tay lên má anh. “Anh nghĩ mình yêu em. Nhưng nếu tình yêu là phản chiếu, thì biết đâu, anh chỉ đang yêu chính phần tối của anh được nhìn thấy qua em.”
Lục run rẩy, đẩy cô ra. “Câm đi!”
“Anh không thể chối bỏ đâu.” – cô thì thầm. – “Phản chiếu đã chọn anh.”
Đêm hôm đó, Lục ngồi một mình trong phòng tắm, gương mờ hơi nước. Anh hít thở mạnh, cố trấn tĩnh. “Không có gì. Chỉ là ảo giác.” Anh lau gương — và giật lùi.
Phản chiếu của anh trong gương vẫn lau, nhưng ngược chiều.
Anh dừng tay. Phản chiếu cũng dừng.
Anh giơ tay phải. Trong gương, người kia giơ tay trái.
Anh thử nắm chặt bàn tay — phản chiếu không làm theo. Nó chỉ mỉm cười.
Giọng nói vang lên, giống hệt giọng anh, nhưng vọng từ bên kia lớp kính:
“Anh đã phá gương của cô ấy. Giờ đến lượt tôi phá gương của anh.”
Anh lùi lại, run rẩy. Bề mặt gương bắt đầu rạn, từng vết nứt lan ra như mạng nhện. Anh hét lên, đấm vào kính. Mảnh vỡ rơi xuống, văng máu, nhưng phản chiếu trong đó vẫn nguyên vẹn, nhìn anh với ánh mắt thương hại.
“Cô ấy đã mang anh sang phía này rồi.”
Anh ngã quỵ, mọi thứ xoay vòng.
Sáng hôm sau, Ly tỉnh dậy, thấy anh ngồi bất động trước gương, mắt mở to.
“Anh?”
Không đáp.
Cô tiến lại, chạm vai anh. Lạnh như băng.
Trong gương, phản chiếu của anh quay sang cô và mỉm cười.
Cô lùi lại, sợ hãi. Nhưng rồi gương lại bình thường. Lục khẽ nhúc nhích, như vừa tỉnh.
“Em dậy rồi à?” – giọng anh trầm, chậm rãi.
“Anh… ổn chứ?”
“Ổn.” – anh quay lại, nụ cười mơ hồ. – “Giờ thì anh hiểu em rồi.”
Cô chớp mắt. “Hiểu gì?”
“Cảm giác khi mình nhìn thế giới từ hai phía.”
Ly khựng lại. Câu nói đó… là của An Chi – bản thể trong gương đã nói với cô trước đây.
Cô lùi dần. “Anh… là ai?”
Anh cười khẽ, ánh mắt sâu như vực.
“Anh là người đã chọn ở lại bên em.
Dù ở bên nào.”
Rồi anh tiến lại gần, đặt tay lên mặt cô, giọng thì thầm:
“Đừng sợ. Giờ thì, chúng ta thật sự là một.”
Phía sau họ, trong gương, không còn hai bóng người — chỉ còn một.
Tối đó, căn hộ tràn ngập ánh trăng. Hai ly cà phê đặt đối diện, khói bốc lên nhè nhẹ. Ly ngồi đối diện Lục, nhưng cả hai đều im lặng. Họ nhìn nhau — hay nhìn chính mình — không ai biết nữa.
Trên tường, gương phản chiếu một cảnh khác: họ ngồi cười nói, bình yên. Nhưng ở ngoài, khuôn mặt họ vô cảm.
Phản chiếu đã chiếm trọn. Và thế giới thật chỉ còn là một lớp vỏ mỏng, đang dần nứt ra.