tấm rèm thép của tổng tài

Chương 3: Kẻ Theo Dõi Trong Bóng Gương


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng trôi qua chậm chạp như thể thời gian đang thử thách sự kiên nhẫn của cô. Ly ngồi trước gương, chải tóc, nhìn vào chính mình. Khuôn mặt phản chiếu không còn là cô gái ngây thơ của những buổi sáng bình yên. Ánh mắt cô sâu, mờ, và mệt. Có điều gì đó trong cô đã thay đổi từ sau đêm mưa ấy — không chỉ là cảm xúc, mà là cách cô cảm nhận thế giới.

Điện thoại rung lên.

Số lạ: “Cô nhìn gương bao lâu rồi?”

Ly giật bắn, đôi mắt mở to. Cô xoay đầu nhìn quanh, căn hộ trống rỗng. Không có tiếng động nào ngoài nhịp tim mình. Cô cầm điện thoại, gõ nhanh:

“Anh đang ở đâu?”

“Ở nơi cô không ngờ tới.”

“Đừng đùa kiểu đó.”

“Tôi không đùa. Cô nên học cách nhìn ra sau, không phải chỉ nhìn chính mình.”

Ly đứng dậy, chạy ra ban công. Bên dưới, dòng người hối hả. Cô không thấy gì ngoài những chiếc ô nhiều màu và dòng xe cộ. Nhưng cảm giác bị theo dõi thì rõ ràng.

Lần đầu tiên, cô thấy sợ.

Cô đóng cửa, hít sâu. “Bình tĩnh, chỉ là anh ta muốn dọa mình.”

Nhưng lý trí không thắng nổi linh cảm. Cô lấy điện thoại, tra tên anh trên mạng. Không nhiều thông tin. Cái tên “Lục” xuất hiện vài nơi, nhưng mơ hồ — như thể anh ta không tồn tại thật sự.

Một tài khoản ẩn danh trong diễn đàn cũ của giới tâm lý học khiến cô dừng lại: “Có người từng làm việc trong bộ phận điều tra dân sự tên Lục Hàn, nổi tiếng vì khả năng thẩm vấn khiến đối phương phải khai ra cả điều họ không biết mình đang giấu.”

Phía dưới có bình luận: “Người như thế nguy hiểm hơn cả tội phạm.”

Ly nuốt nước bọt. Tại sao anh lại tiếp cận cô? Vì tò mò? Hay vì cô là mục tiêu?

Chiều hôm đó, cô đến thư viện trường, tìm hồ sơ liên quan đến đề tài nghiên cứu. Trong góc khuất, ánh đèn vàng, những tờ giấy cũ xếp chồng lên nhau. Khi đang mải đọc, cô cảm nhận một luồng gió nhẹ sau lưng.

“Cô luôn quên rằng nơi an toàn nhất thường là nơi dễ bị quan sát nhất.”

Giọng nói ấy khiến cô khựng lại. Ly quay đầu. Lục đứng đó — bình thản như thể anh chưa từng rời khỏi cuộc đời cô. Áo sơ mi xám, cà vạt nới lỏng, ánh mắt lạnh.

“Anh theo dõi tôi thật sao?” – cô hỏi.

“Không. Tôi chỉ đến khi cô cần.”

“Tôi không cần anh.”

“Thế sao trong đầu cô suốt buổi sáng chỉ nghĩ đến tôi?”

Ly nín lặng. Cô ghét việc anh nói ra những điều cô chưa kịp thừa nhận.

“Anh làm nghề gì thật vậy, Lục?”

“Câu hỏi đó nên được hỏi khi cô đủ can đảm chấp nhận câu trả lời.”

Anh tiến lại gần, tay chạm nhẹ lên gáy cô. “Cô run. Nhưng không phải vì sợ.”

“Anh thật sự nghĩ mình hiểu tôi sao?”

“Không. Tôi chỉ đang đọc cô như đọc một quyển sách mở.”

Ly hất tay anh ra, giọng cô nghẹn lại: “Tôi không phải trò thí nghiệm của anh.”

“Không ai là trò thí nghiệm. Nhưng ai cũng giấu bí mật.”

Anh cúi thấp, thì thầm: “Cô muốn biết bí mật của tôi không?”

Cô nhìn anh, đôi mắt đối diện đôi mắt. “Không. Tôi muốn biết bí mật của chính mình trước.”

Một nụ cười thoáng qua môi anh. “Tốt. Vậy để tôi giúp cô.”

Anh bỏ đi, để lại mùi hương trầm lưu lại trong không khí. Ly ngồi xuống, tay siết chặt mép bàn. Cảm giác vừa bị lôi kéo, vừa bị thách thức.

Tối, cô về nhà. Ngoài cửa, có một phong bì dán kín, không ghi tên. Bên trong là tấm ảnh — chụp cô đang ngồi trong thư viện, góc chụp từ phía sau lưng. Trên mặt sau của ảnh là dòng chữ viết tay: “Người khác nhìn cô như con mồi. Tôi nhìn cô như chiếc gương.”

Ly siết tờ giấy, tim đập mạnh. Cô không biết là Lục gửi, hay ai khác. Nhưng có điều gì đó trong sâu thẳm khiến cô không thể vứt tấm ảnh đi.

Cô ngồi xuống ghế, mở laptop, mở file nghiên cứu: “Phản ứng của con người trước cảm giác bị theo dõi.”

Trớ trêu — giờ chính cô đang trải nghiệm điều đó.

Tiếng chuông cửa vang lên. Một, hai, ba tiếng. Cô khựng lại, tim như ngừng đập. Ai sẽ đến vào giờ này?

Cô nhìn qua lỗ nhòm — không có ai.

Khi mở cửa, chỉ thấy một hộp nhỏ đặt trước thảm. Cô đem vào, mở ra: bên trong là một chiếc chìa khóa. Không ghi chú, không thư, chỉ một ký hiệu khắc trên đầu chìa: hình bông oải hương.

Cô nhận ra đó là loài hoa Lục mang đến sáng hôm sau đêm đầu tiên.

Ly nhìn chiếc chìa, rồi bật điện thoại:

“Lục, anh gửi thứ này sao?”

Không trả lời.

“Tôi không thích bị chơi trò như vậy.”

Vẫn im lặng.

Một phút, hai phút.

Rồi màn hình sáng:

“Đôi khi, để hiểu ai đó, cô phải bước vào không gian của họ.”

Tin nhắn đi kèm một địa chỉ. Là khu căn hộ cũ ở trung tâm — khu vực mà người ta ít lui tới vì tin đồn có vụ mất tích vài năm trước.

Ly đứng trước tòa nhà khi trời vừa tối. Bầu trời xám tro, ánh đèn hắt qua những ô cửa vỡ. Cô do dự — đây rõ ràng là điên rồ, nhưng lòng tò mò thắng lý trí. Cô lấy chìa khóa, bước vào.

Cầu thang cũ kêu cọt kẹt, tường bong sơn, mùi ẩm mốc nặng. Mỗi bước chân vang vọng. Khi lên đến tầng ba, cô dừng lại. Cửa căn hộ cuối hành lang có ký hiệu hoa oải hương trên ổ khóa.

Cô hít sâu, tra chìa. Cửa mở ra dễ dàng.

Bên trong tối. Khi bật công tắc, ánh sáng yếu hắt lên những bức tường trắng. Không có đồ đạc, chỉ có một chiếc gương lớn đặt giữa phòng — cao gần bằng người.

Ly tiến lại. Gương phản chiếu hình cô — nhỏ bé, mờ nhạt, nhưng ánh mắt trong đó lạ lẫm. Cô sờ tay lên mặt kính, lạnh.

Phía sau, tiếng cửa đóng cạch. Cô giật mình quay lại.

Lục đứng đó.

“Anh…”

“Cô đã chọn đến.” – giọng anh khàn hơn thường lệ.

“Anh đang làm gì?”

“Giúp cô hiểu điều mình không dám nhìn.”

Anh bước đến gần, ánh đèn vàng chiếu lên gương. “Cô thấy gì trong đó?”

“Chính tôi.”

“Không. Là người cô giấu.”

Anh đứng sau lưng cô, hơi thở anh phả nhẹ lên gáy. “Mỗi người đều có hai phiên bản: một sống để người khác nhìn, một sống trong bóng tối. Tôi chỉ đang giúp cô gặp lại bản thân.”

Ly thấy tim đập nhanh. Trong gương, hình ảnh hai người hòa vào nhau — cô và anh, ánh sáng và bóng tối.

“Anh muốn gì ở tôi?” – cô hỏi, giọng run.

“Không gì cả. Tôi muốn cô ngừng chạy.”

“Tôi không chạy.”

“Cô chạy khỏi chính cảm xúc thật.”

Anh đặt tay lên vai cô, không mạnh, nhưng đủ để cô cảm thấy hơi ấm. “Khi tôi nhìn thấy cô đêm mưa đó, tôi biết mình đã gặp một người giống tôi — kẻ biết giấu mọi thứ sau ánh mắt.”

“Anh sai rồi. Tôi chẳng giống anh.”

“Cô nghĩ thế sao?”

Anh khẽ xoay người cô lại, buộc cô đối diện với mình. Ánh nhìn anh sâu, nghiêm, và đau. “Tôi từng mất ai đó vì không nói thật lòng. Cô thì đang dần mất chính mình vì cố tỏ ra mạnh mẽ.”

Ly nắm chặt tay, nước mắt rưng rưng. “Anh nghĩ mình hiểu tôi?”

“Không. Nhưng tôi cảm được cô.”

Khoảng cách giữa họ biến mất. Trong căn phòng trống, chỉ còn tiếng tim đập xen lẫn hơi thở. Gương phản chiếu hai thân ảnh nhập vào nhau, nhưng không hẳn vì khát khao — mà vì nỗi sợ cô độc.

Anh khẽ nói, giọng như lời thú nhận: “Cô là người đầu tiên khiến tôi quên đi sự kiểm soát.”

“Và tôi lại thấy mình bị điều khiển.”

“Không. Lần này, chính cô đang điều khiển tôi.”

Ly cười trong nước mắt. “Anh nguy hiểm thật.”

“Cô cũng vậy.”

Họ đứng lặng rất lâu. Ánh sáng phản chiếu lên đôi mắt cô, long lanh. Rồi anh buông cô ra, lùi lại một bước.

“Tôi không muốn cô sợ. Nhưng nếu cô thật sự muốn biết tôi là ai… hãy đến đây vào ngày mưa kế tiếp.”

“Để làm gì?”

“Để tôi kể cô nghe về vụ mất tích khiến tôi không thể ngủ suốt ba năm.”

Anh nói xong, bước ra cửa. Cánh cửa đóng lại nhẹ nhàng, nhưng trong lòng Ly vang lên như tiếng sét.

Cô ngồi sụp xuống. Gương vẫn phản chiếu hình cô, nhưng lần này, ánh mắt trong gương không còn là của cô nữa — nó sâu, lạ, và ẩn chứa điều gì đó như đang cười.

Cô chạm tay lên mặt kính, thì thầm: “Lục Hàn… rốt cuộc anh là ai?”

Ngoài kia, sấm khẽ vang. Những giọt mưa đầu tiên lại rơi, báo hiệu đêm mới sắp bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×