Chuyến Bay Trở Về: Áp Lực Thầm Lặng
Chuyên cơ riêng của D&V bay ngược lại múi giờ, lướt trên tầng mây lạnh lẽo. Áp lực trong khoang máy bay còn lạnh lẽo hơn cả không khí bên ngoài.
Khương Hạ Vy ngồi đối diện Dương Thiên Vũ, cách nhau chỉ một chiếc bàn nhỏ bằng gỗ mun. Cô đang cố gắng hoàn thành bản dịch gấp rút một báo cáo tài chính phức tạp của đối tác Thụy Sĩ. Cô dán mắt vào màn hình, cố gắng tạo ra một bức tường vô hình ngăn cách cô với người đàn ông đối diện.
Dương Thiên Vũ đã cởi áo khoác, chỉ mặc chiếc sơ mi trắng, ba nút trên cùng được nới lỏng, để lộ một phần xương quai xanh nam tính và mạnh mẽ. Anh ta không hề làm việc, không chạm vào điện thoại, chỉ ngồi đó, nhâm nhi ly rượu đỏ đắt tiền, và quan sát cô.
Ánh mắt hổ phách đó là một sự tra tấn tinh thần. Nó không hề nồng nhiệt, không hề mang dục vọng, mà là ánh mắt của một nhà khoa học đang nghiên cứu một mẫu vật hiếm, phân tích từng phản ứng nhỏ nhất.
Hạ Vy cảm thấy mồ hôi lạnh toát ra, không phải vì áp lực công việc, mà vì cảm giác bị xăm soi tuyệt đối. Cô gõ chữ nhanh hơn, mạnh hơn, như một cách để giải tỏa sự căng thẳng.
"Cô đang run."
Giọng Thiên Vũ vang lên, trầm và lạnh, phá vỡ sự im lặng.
Hạ Vy dừng lại. Cô ngẩng đầu lên, cố gắng giữ vẻ chuyên nghiệp.
"Không phải run rẩy, Tổng tài Dương. Tôi chỉ đang cố gắng hoàn thành công việc theo đúng thời hạn."
Thiên Vũ mỉm cười nhẹ, nụ cười chỉ hiện hữu trên khóe môi, không lan đến đôi mắt. Anh ta đặt ly rượu xuống, tạo ra một tiếng va chạm nhỏ trên mặt bàn, nhưng âm thanh đó đủ lớn để khiến tim Hạ Vy lỡ nhịp.
"Cô nói dối. Cô đang sợ hãi." Anh ta nghiêng người tới, khuỷu tay đặt lên bàn. "Cô sợ tôi. Cô sợ những gì đã xảy ra ở Geneva. Cô sợ phải thừa nhận rằng, cô không thể tách biệt giữa công việc và hợp đồng."
"Tôi làm việc vì hiệu suất, Tổng tài Dương. Cảm xúc là thứ xa xỉ mà tôi không đủ khả năng chi trả. Tôi sẽ luôn đảm bảo mọi nhiệm vụ của anh được hoàn thành, bất kể anh yêu cầu tôi làm gì, hay ở đâu."
Cô đã chọn từ ngữ rất khéo léo: nhiệm vụ, hoàn thành, yêu cầu. Cô biến sự phục tùng của mình thành một dịch vụ chuyên nghiệp được định giá cao.
"Thông minh." Thiên Vũ gật đầu, vẻ mặt thỏa mãn. "Nhưng tôi muốn cô hiểu rõ hơn về tính sẵn sàng 24/7 của cô."
Anh ta đưa tay ra, không hề nhìn cô, và vuốt nhẹ lên mái tóc đen nhánh của cô, luồn tay qua tóc cô như một hành động kiểm tra sự mềm mại. Cái chạm đó mang đầy tính sở hữu, nhưng không có chút ấm áp nào.
"Cô là tài sản được bảo dưỡng tốt, Hạ Vy. Tôi đã trả tiền để cô luôn trong tình trạng hoàn hảo. Cô sẽ không được phép tạo ra bất kỳ rào cản nào giữa tôi và cô, kể cả khi cô đang làm việc. Cô phải học cách làm việc khi đầu óc cô đang bị tôi chiếm hữu. Cô phải học cách vô cảm hóa chính mình."
Hành động đó đã đạt được mục đích. Đầu óc Hạ Vy quay cuồng. Cô cảm thấy xấu hổ tột độ khi bị đối xử như một món hàng cao cấp ngay trên chuyến bay công việc.
"Tôi đã hiểu." Cô nói khẽ, cố gắng tập trung lại vào màn hình máy tính, mặc kệ cảm giác bị tay anh ta nắm giữ trên đỉnh đầu.
Thiên Vũ rút tay lại. "Tốt. Tiếp tục làm việc. Nếu cô mắc bất kỳ lỗi chính tả nào sau cú chạm này, tôi sẽ tăng độ khó của bài kiểm tra tiếp theo lên gấp đôi."
Sự kiểm soát tâm lý đó còn tàn bạo hơn cả hành vi tình dục. Thiên Vũ đang buộc cô phải tạo ra một bức tường tinh thần cứng rắn, nơi cô có thể bị chiếm đoạt thể xác mà vẫn giữ được sự sắc bén của trí tuệ.
Văn Phòng Tầng 50: Cấu Trúc Quyền Lực
Khi chuyên cơ hạ cánh, Hạ Vy lập tức trở lại Tầng 50. Không có thời gian nghỉ ngơi, không có sự thư giãn nào. Cô được đưa đến căn hộ cao cấp để thay đồ, và 30 phút sau, cô đã có mặt tại văn phòng.
Tầng 50. Nơi đây như một cung điện băng giá, nơi mọi cử chỉ, mọi lời nói đều được cân nhắc kỹ lưỡng. Hạ Vy biết, cô không chỉ đối diện với Thiên Vũ, mà còn là một mạng lưới những người phụ nữ quyền lực đang âm thầm phán xét cô.
Cô ngồi vào bàn làm việc của mình, chiếc bàn gỗ mun nằm ngay cửa phòng Tổng tài, vị trí khiến cô trở thành tâm điểm của mọi ánh mắt.
Diệu Linh (Thư ký hành chính cao cấp), luôn giữ vẻ mặt vô cảm, đưa cho cô một danh sách các công việc tồn đọng và một thông báo nội bộ. Diệu Linh là người đại diện cho hệ thống, một robot hoàn hảo, không có cảm xúc, không có tham vọng, chỉ có sự tuân lệnh tuyệt đối.
Mỹ Dung (Trưởng phòng Pháp chế), một phụ nữ trung niên thông minh, sắc lạnh. Cô ta chỉ đến để giao một tập tài liệu, ánh mắt lướt qua Hạ Vy đầy tò mò và nghi ngờ. "Hợp đồng mới của cô là một kiệt tác pháp lý. Hãy đảm bảo cô không bao giờ vi phạm bất kỳ điều khoản nào, Thư ký Khương. Pháp luật của D&V rất nghiêm khắc."
Và sau đó là Lệ Quyên.
Lệ Quyên bước ra khỏi khu vực phòng họp, cô ta mặc một bộ vest màu be đắt tiền, khoác lên mình sự tự tin và vẻ kiêu ngạo không thể che giấu. Cô ta tiến thẳng đến bàn của Hạ Vy, không hề quan tâm đến sự hiện diện của những người khác.
"Thư ký Khương, cô đã có một chuyến đi đáng nhớ ở Geneva nhỉ?" Lệ Quyên dựa vào bàn, giọng cô ta ngọt ngào như mật nhưng đầy gai nhọn. "Tôi nghe nói đối tác người Ý rất ấn tượng với khả năng của cô, đến mức suýt chút nữa đã gây ra rắc rối cho Tổng tài."
Hạ Vy ngẩng đầu lên, ánh mắt cô lạnh lùng và kiên định. Cô biết, đây là lời cảnh cáo công khai, một cuộc chiến giành vị thế.
"Đúng vậy, Trợ lý Lệ. Tôi đã giải quyết tất cả rắc rối một cách gọn gàng, để Tổng tài Dương có thể tập trung vào thỏa thuận. Đó là nhiệm vụ của tôi."
Lệ Quyên cười nhạt. "Nhiệm vụ... Nghe có vẻ nghiêm túc. Cô biết không, vị trí của cô trước đây thuộc về một người có kinh nghiệm tám năm. Cô gái đó làm việc rất tốt, nhưng lại bị sa thải vì một lỗi nhỏ trong việc sắp xếp lịch trình cá nhân của Tổng tài. Cô nghĩ cô có thể làm tốt hơn cô ta, chỉ với tấm bằng Sorbonne của mình sao?"
Sự đe dọa này không chỉ là lời cảnh cáo, mà còn là sự cảnh báo về số phận bi thảm của người tiền nhiệm, người đã bị Thiên Vũ loại bỏ vì những lý do không liên quan đến công việc.
"Nếu Tổng tài Dương quyết định thuê một người không có kinh nghiệm như tôi," Hạ Vy đáp, giọng cô không hề dao động, "điều đó có nghĩa là tôi mang lại một giá trị mà những người tám năm kinh nghiệm không thể có. Tôi tin tưởng vào sự lựa chọn của Tổng tài Dương. Tôi ở đây để phục vụ anh ấy, chứ không phải để cạnh tranh với quá khứ. Còn cô, Trợ lý Lệ, cô nên tập trung vào dự án đối ngoại của mình. Tôi nghe nói đã có vài trục trặc nhỏ?"
Hạ Vy đã tấn công vào điểm yếu của Lệ Quyên. Khuôn mặt Lệ Quyên lập tức biến sắc, nụ cười biến mất, thay vào đó là sự tức giận và căm ghét không thể kìm nén.
"Cô... đừng có xía mũi vào chuyện của tôi."
"Tôi chỉ làm việc với các báo cáo, Trợ lý Lệ. Nếu nó xuất hiện trên bàn làm việc của tôi, thì đó là việc của tôi." Hạ Vy nhún vai, trở lại với công việc.
Lệ Quyên nghiến răng, biết rằng cô ta không thể làm gì được lúc này. Khương Hạ Vy không chỉ thông minh, mà còn có sự kiên cường và lòng can đảm. Cô ta chỉ có thể quay đi, nhưng ánh mắt đó đã hứa hẹn một cuộc chiến không khoan nhượng.
4.3. Căn Hộ Kim Cương: Sự Giam Cầm Sang Trọng
Căn hộ cao cấp mà Hạ Vy được cấp là đỉnh cao của sự sang trọng, nhưng cũng là sự giam cầm.
Nó nằm trong khu vực biệt lập, an ninh thắt chặt hơn cả một căn cứ quân sự. Nội thất tối giản, mọi thứ đều tự động hóa. Cô có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố từ cửa sổ kính lớn, nhưng cô không được phép rời khỏi căn hộ mà không có sự cho phép của Thiên Vũ, trừ khi đến văn phòng hoặc đi công tác.
Đêm đó, sau ngày làm việc kéo dài 16 tiếng, Hạ Vy trở về. Cô tắm rửa, và điều đầu tiên cô làm là kiểm tra chiếc điện thoại công ty. Nó là một chiếc iPhone đời mới nhất, nhưng nó là xiềng xích của cô.
Theo Điều 8 của Hợp đồng, Thiên Vũ có quyền truy cập vào mọi dữ liệu, tin nhắn, và vị trí của cô. Cô biết, cô đang bị nghe lén, bị theo dõi, bị kiểm soát mọi lúc. Cô không thể nói chuyện riêng tư với mẹ, không thể than thở với bạn bè. Cô phải sống trong sự cô độc tuyệt đối.
Cô nhìn vào chiếc tủ lạnh đầy ắp đồ ăn tươi ngon và đắt tiền. Mọi thứ đều được cung cấp, nhưng cô không có quyền tự do lựa chọn cuộc sống của mình.
Hạ Vy nhận ra rằng, sự cô độc là công cụ mạnh mẽ nhất của Thiên Vũ. Bằng cách tách cô khỏi mọi mối quan hệ xã hội, anh ta buộc cô phải dựa dẫm hoàn toàn vào anh ta, vào công việc, và vào tiền bạc. Anh ta muốn cô trở thành một con người trống rỗng về mặt cảm xúc, chỉ còn lại sự tập trung vào nhiệm vụ và sự phục tùng.
Cô mở máy tính, không phải để làm việc, mà để nghiên cứu về tâm lý học kiểm soát.
Tâm lý nạn nhân Stockholm.
Chiến thuật bóc lột của giới tài phiệt.
Cách ly xã hội để gây ảnh hưởng.
Hạ Vy cố gắng tìm kiếm lỗ hổng trong bản hợp đồng tinh thần này. Cô tự nhủ: Tôi không phải là nạn nhân. Tôi là người bán hàng, bán đi thời gian và thể xác để đổi lấy sự an toàn cho mẹ. Tôi phải giữ vững ý chí.
Cô bắt đầu xây dựng một "tường lửa tinh thần." Mọi suy nghĩ cá nhân, mọi cảm xúc tiêu cực, cô đều cất giấu sâu thẳm. Cô chỉ cho phép bản thân suy nghĩ logic, phân tích dữ liệu, và lên kế hoạch làm việc. Khương Hạ Vy – Thư ký Riêng phải là một vỏ bọc hoàn hảo.
Đúng 10 giờ 30 tối, điện thoại công ty reo. Số điện thoại riêng của Tổng tài.
"Đến văn phòng. Ngay bây giờ." Giọng Thiên Vũ vang lên, trầm và không có sự thỏa hiệp.
Hạ Vy không hỏi. Cô thay quần áo, một chiếc váy đơn giản, và lên đường. Cô không còn cảm thấy ngạc nhiên hay phản kháng. Chỉ còn sự tuân thủ lạnh lùng.
Bài Kiểm Tra Của Sự Tàn Nhẫn: Số Phận Tống Duy
Khi Hạ Vy bước vào Tầng 50 lúc nửa đêm, không khí còn lạnh lẽo hơn lúc ban ngày. Văn phòng Tổng tài chìm trong bóng tối, chỉ có ánh đèn hắt ra từ màn hình máy tính của Dương Thiên Vũ.
Anh ta đang ngồi trên chiếc ghế da lớn, đối diện với cô.
"Đến muộn hai phút rưỡi."
Hạ Vy không bào chữa. "Tôi xin lỗi, Tổng tài Dương. Lần sau sẽ không có sai sót này."
Thiên Vũ chỉ vào chiếc ghế đối diện anh ta. "Ngồi xuống."
"Tống Duy." Thiên Vũ đặt một tập hồ sơ mỏng màu xanh lên bàn. "Trưởng phòng Nhân sự. 10 năm trung thành. 10 năm anh ta nắm giữ mọi bí mật nhân sự của tập đoàn, từ lương thưởng đến hồ sơ sức khỏe. Và tôi nghi ngờ anh ta đã bán thông tin đó cho kẻ thù."
Hạ Vy cầm tập hồ sơ. Đây không chỉ là công việc, đây là bài kiểm tra.
"Tôi muốn cô điều tra," Thiên Vũ nói. "Không cần các thủ tục chính thức. Cô có quyền truy cập vào mọi dữ liệu ngân hàng, điện thoại, email, và lịch trình của anh ta. Cô có 72 giờ để hoàn thành."
Anh ta ngả lưng ra sau ghế, ánh mắt như đang thách thức cô.
"Nếu anh ta phạm tội, cô phải phân tích thiệt hại và đề xuất hình phạt xứng đáng. Nếu anh ta vô tội, tôi sẽ sa thải anh ta. Đơn giản vì sự nghi ngờ của tôi là đủ. Dù thế nào, anh ta cũng phải rời khỏi đây."
"Tại sao, Tổng tài Dương?" Hạ Vy hỏi, giọng cô lạnh lùng. "Nếu anh ta vô tội, sa thải một nhân viên lâu năm sẽ gây bất ổn nội bộ."
"Sự bất ổn? D&V không có chỗ cho sự yếu đuối. Anh ta là một viên thuốc độc tiềm năng. Nếu tôi nghi ngờ, tôi sẽ loại bỏ. Vấn đề ở đây không phải là công bằng, Khương Hạ Vy. Vấn đề là quyền lực và sự kiểm soát."
Thiên Vũ tiến gần tới cô, giọng anh ta chứa đầy sức nặng của một lời giáo huấn.
"Tôi đã mua cô vì sự vô cảm của cô, Khương Hạ Vy. Cô không có gánh nặng đạo đức nào, chỉ có gánh nặng tài chính. Tôi muốn cô chứng minh điều đó. Nếu Tống Duy vô tội, nhưng cô đề xuất hình phạt nghiêm khắc để trấn an tôi, cô sẽ qua bài kiểm tra. Nếu cô cố gắng cứu vãn anh ta vì lòng trắc ẩn, cô sẽ thất bại. Tôi muốn cô chọn giữa tàn nhẫn và lòng trung thành."
Hạ Vy hiểu. Thiên Vũ đang buộc cô phải từ bỏ tính người, buộc cô phải trở thành một phiên bản lạnh lùng, tàn nhẫn của chính anh ta. Anh ta muốn cô trở thành một con chó săn trung thành, sẵn sàng cắn xé bất cứ ai bị chủ nhân nghi ngờ.
"Tôi đã hiểu quy tắc của trò chơi, Tổng tài Dương."
Hạ Vy mở máy tính xách tay. Ngay lập tức, cô bắt đầu công việc. Cô lướt qua các báo cáo tài chính cá nhân của Tống Duy. Lương thưởng cao, nhưng chi tiêu bất ngờ tăng vọt trong ba tháng qua. Cô tìm thấy bằng chứng về một khoản nợ khổng lồ từ một sòng bạc ngầm.
"Anh ta mắc nợ cờ bạc," Hạ Vy thì thầm. "Đó là lý do anh ta dễ bị mua chuộc."
"Tiếp theo." Thiên Vũ ra lệnh, anh ta đang uống rượu và quan sát cô làm việc.
Hạ Vy lướt qua email của Tống Duy. Cô tìm thấy một email mã hóa, được gửi đến một địa chỉ không rõ ràng, chứa một tập tin đính kèm có tên "Hồ sơ Lương Thưởng Q3."
"Anh ta đã bán thông tin," Hạ Vy kết luận. "Bằng chứng là đây."
Thiên Vũ đứng dậy, tiến lại sau lưng cô. Hơi thở lạnh lẽo của anh ta phả vào gáy cô.
"Vậy, Khương Hạ Vy. Đề xuất hình phạt của cô là gì?"
Sự căng thẳng lên đến đỉnh điểm. Hạ Vy biết rằng, đề xuất này sẽ quyết định tương lai của cô tại D&V.
"Thiệt hại là không thể đo lường được ngay lập tức, vì thông tin nhân sự là tài sản chiến lược. Nhưng tôi đề xuất... sa thải ngay lập tức. Và kiện anh ta ra tòa với mức bồi thường tối đa. Đưa ra một vụ kiện công khai để răn đe toàn bộ nhân viên."
Hạ Vy không đề xuất lòng trắc ẩn. Cô đã chọn sự tàn nhẫn và lòng trung thành tuyệt đối với Thiên Vũ.
Thiên Vũ đặt tay lên vai cô, bóp nhẹ.
"Rất tốt. Cô đã đưa ra quyết định đúng đắn, Khương Hạ Vy. Cô đã chứng minh rằng cô là một cỗ máy làm việc hoàn hảo."
Anh ta cúi xuống, thì thầm vào tai cô: "Bây giờ, hãy chứng minh sự phục tùng của cô trong vai trò còn lại. Đã hết giờ làm việc."
Đêm Tàn Khốc Tại Tầng 50 (Cảnh 18+ Mở Rộng)
Lời nói của Thiên Vũ là một lời tuyên bố, không phải một lời đề nghị. Anh ta kéo cô đứng dậy.
"Chúng ta đang ở văn phòng. Anh đã nói..." Hạ Vy cố gắng giữ lại sự chuyên nghiệp cuối cùng.
"Đúng. Tôi đã nói đây là văn phòng của tôi. Và cô là của tôi."
Thiên Vũ đẩy cô về phía chiếc bàn làm việc đá cẩm thạch đen khổng lồ, nơi chỉ vài giây trước cô còn đang đưa ra phán quyết về số phận của một người đàn ông. Anh ta muốn cô hiểu rằng, nơi quyền lực được thực thi cũng là nơi cô phải hoàn toàn khuất phục.
Ánh sáng yếu ớt từ thành phố không thể xua tan bóng tối và sự chiếm hữu trong căn phòng này. Dương Thiên Vũ không hôn cô vội vàng. Anh ta giữ khoảng cách, từ từ cởi chiếc cà vạt, ánh mắt hổ phách không ngừng nhìn chằm chằm vào cô, tận hưởng khoảnh khắc chờ đợi và sự khuất phục rõ ràng trên khuôn mặt cô.
"Món quà cho sự trung thành của cô, Khương Hạ Vy."
Anh ta tóm lấy cổ tay cô, ép cô lên mặt bàn lạnh lẽo. Anh ta muốn cô cảm nhận được sự lạnh lẽo của quyền lực, muốn cô hiểu rằng, những hợp đồng và những quyết định sinh tử đã diễn ra ngay tại đây.
Sự tàn bạo của Dương Thiên Vũ không hề giảm đi so với đêm ở Geneva. Anh ta muốn cô cảm nhận sự sở hữu thô bạo, không phải tình yêu, không phải đam mê, mà là sự xác nhận về vai trò của cô: Thư ký, Tình nhân, và Tài sản.
Anh ta dùng sự đau đớn để xé toạc sự phòng thủ tinh thần mà cô đang xây dựng. Cô cắn chặt răng, không phát ra tiếng động. Cô không muốn anh ta thấy cô yếu đuối. Cô muốn anh ta nghĩ rằng, đây chỉ là một nhiệm vụ khác, một điều khoản cần phải tuân thủ trong hợp đồng.
"Kháng cự đi, Hạ Vy," Thiên Vũ gằn giọng, giọng anh ta khàn đặc vì sự chiếm hữu. "Cô muốn kháng cự, đúng không? Cô ghét tôi. Hãy thừa nhận nó."
Hạ Vy nhắm mắt, sự tức giận và căm hận bùng lên, nhưng cô buộc phải dập tắt nó.
"Tôi không có quyền kháng cự, Tổng tài Dương. Hợp đồng của chúng ta rất rõ ràng."
Câu trả lời đó, lạnh lùng và lý trí, có vẻ như đã đánh trúng vào Thiên Vũ. Anh ta dừng lại một chút, như thể sự phục tùng vô hồn của cô lại gây ra sự thất vọng nào đó trong anh ta. Nhưng chỉ một giây, sự lạnh lùng trở lại. Anh ta tiếp tục hành động, hành động đó trở nên dữ dội hơn, như muốn phá vỡ lớp vỏ bọc vô cảm của cô.
Sau khi mọi thứ kết thúc, Hạ Vy nằm trên bàn, toàn thân rã rời. Cô không khóc, không hề run rẩy.
Thiên Vũ mặc lại áo khoác, trở lại vẻ ngoài Tổng tài lạnh lùng. Anh ta không nhìn cô.
"Trong 3 giờ nữa, cô phải có mặt tại căn hộ. Tôi đã hủy bỏ chuyến đi đến Tokyo, nhưng chúng ta có một cuộc họp quan trọng với cổ đông vào lúc 9 giờ. Tập tài liệu nằm trên bàn. Cô có 30 phút để sắp xếp lại bàn làm việc này, và làm sạch bản thân. Tôi không muốn bất kỳ dấu vết nào của đêm nay còn sót lại."
Anh ta bước đi, cánh cửa phòng nghỉ đóng lại không một tiếng động.
Hạ Vy chậm rãi ngồi dậy, cơ thể đau nhức. Cô nhìn vào chiếc bàn đá cẩm thạch. Cô đã ký vào bản hợp đồng nô lệ, và đã phải đưa ra phán quyết tàn nhẫn cho Tống Duy ngay tại đây. Nơi này, Bàn Làm Việc Của Sự Cô Độc, giờ đây đã trở thành nơi cô bị kiểm soát tuyệt đối, nơi công việc và dục vọng đan xen một cách tàn bạo. Cô biết, cô đã bước sâu hơn vào Tấm Rèm Thép, và để thoát ra, cô phải trở nên tàn nhẫn hơn cả chính người chủ nhân của mình.